Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

Để bài cảm nghĩ về thầy, cô giáo thường xuyên xuất hiện trong bài kiểm tra, bài thi. Để bài văn hay hơn và đạt điểm cao bài này, các em hãy nêu thể hiện rõ tình cảm cũng như cảm nghĩ của mình về thầy cô. Các em cùng tham khảo để có thể hình dung được cách viết bài.
Mục Lục bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
5. Bài mẫu số 4
6. Bài mẫu số 5
7. Bài mẫu số 6
8. Bài mẫu số 7
9. Bài mẫu số 8

cam nghi ve thay co giao
5 bài văn mẫu Cảm nghĩ về thầy, cô giáo


I. Dàn ý Cảm nghĩ về thầy, cô giáo
 

1. Mở bài

- Giới thiệu thầy, cô giáo đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em.
- Nêu cảm xúc, suy nghĩ khái quát của em về đối tượng.
 

2. Thân bài

- Miêu tả kết hợp với biểu cảm về ngoại hình của thầy/ cô giáo đó: Dáng người, khuôn mặt, đôi mắt, mái tóc,...
=> Có thể bày tỏ cảm xúc của bản thân với một đặc điểm mà em ấn tượng nhất ở đối tượng này.
Ví dụ: Đôi mắt, nụ cười, mái tóc,...
- Biểu cảm về tính cách, phẩm chất của thầy/ cô giáo.
- Kể lại một kỉ niệm sâu đậm nhất giữa em và thầy/ cô giáo, qua đó bộc lộ tình cảm, suy nghĩ của mình về đối tượng.
 

3. Kết bài

- Khẳng định lại một lần nữa tình cảm của bản thân đối với thầy, cô giáo. 

 

II. Bài văn mẫu Cảm nghĩ về thầy, cô giáo
 

1. Bài mẫu số 1: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo (Chuẩn)

Thầy cô chính là những người lái đò thầm lặng, họ luôn giữ một vị trí vô cùng đặc biệt trong trái tim những người học sinh của mình. Em luôn dành cho thầy cô của mình sự kính trọng chân thành nhất. Có một người cô mà em luôn yêu quý và xem như người mẹ thứ hai của mình, đó là cô Lương Mai Phương, cô giáo dạy em năm lớp 5, tiểu học.

Cô Mai Phương mang đến cho chúng em ấn tượng bởi sự xinh đẹp và duyên dáng của mình. Dáng người cô mảnh khảnh, cao ráo và đầy nữ tính. Cô có mái tóc dài mượt mà, đen nhánh buông xõa ngang lưng. Nụ cười cô tươi tắn và tràn đầy sức sống, mỗi lần cô cười nhìn vô cùng dễ thương. Ánh mắt của cô thu hút bởi sự trong sáng, trong ánh mắt ấy, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình. Mỗi lần đến trường, cô đều chọn cho mình những chiếc áo dài đầy nữ tính, tôn lên vóc dáng gọn gàng, thanh mảnh. Trong những ngày lao động, cô mặc sơ mi và quần tây tới trường, điều đó khiến em rất bất ngờ bởi sự giản dị mà thanh lịch nơi cô.

Không chỉ xinh đẹp, cô Mai Phương còn rất ân cần và chu đáo. Nét tính cách ấy khiến chúng em cảm thấy gần gũi và yêu thương cô nhiều hơn. Trong giờ dạy, cô luôn tạo sự thú vị, kích thích sự sáng tạo của chúng em.  Mỗi lần có gì không hiểu, cô đều ân cần giảng lại bài một cách tỉ mỉ cho chúng em. Ngoài giờ học, cô như một người mẹ khuyên bảo lũ học trò nghịch ngợm chúng em những lời hay, ý đẹp, để chúng em không còn những bỡ ngỡ, lạ lẫm của tuổi mới lớn. Với học sinh, cô luôn tạo sự gần gũi để chúng em được phát biểu ý kiến, cảm nghĩ của mình. Em luôn cảm nhận được sự tận tâm và nhiệt huyết của mình trong cô.

Cô luôn dành sự quan tâm cho chúng em. Em còn nhớ như in hình ảnh cô nuôi con lợn đất trong lớp để cuối năm có phần quà nhỏ tặng cho những bạn học sinh khó khăn trong lớp. Năm đó em cũng được nhận quà từ cô, cô bảo: "Lan là một cô học trò ngoan, gia đình con còn những khó khăn, cô luôn biết và hiểu. Cô mong rằng còn sẽ không vì những khó khăn mà chùn bước, hãy gắng hết mình cố gắng để vượt qua, thành công để giúp đỡ bà mẹ mình còn nhé". 

Những lời nói của cô khiến em xúc động vô cùng, xúc động bởi tình cảm của cô, xúc động bởi những yêu thương mà mọi người dành cho. Có lẽ hôm đó là ngày mà em vui và hạnh phúc nhất.

Cô Mai Phương yêu quý của em, giờ đây khi gặp những lứa học sinh mới,  em vẫn luôn tin rằng có vẫn nhớ mãi hình bóng nhỏ học sinh bé bỏng này. Cô biết không, mãi mãi trong đời mình còn luôn biết ơn cô, con sẽ nhớ mãi những lời cô dặn, những động viên mà cô đã dành cho em. Em hứa sẽ cố gắng trưởng thành mỗi ngày để từng bước vươn tới thành công, không phụ những công ơn dạy dỗ của cô.

Bên cạnh bài Cảm nghĩ về thầy (cô) giáo, các em có thể tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu đặc sắc viết về thầy cô khác như: Tả thầy cô giáo từng dạy và để lại cho em nhiều tình cảm tốt đẹp, Tả thầy cô giáo mà em yêu quý, Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy, cô giáo của em, Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn

 

cam nghi ve thay co giao cua em

Bài văn Phát biểu cảm nghĩ về thầy cô giáo của em lớp 7 hay nhất
 

2. Bài mẫu số 2: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo (Chuẩn)

"Có một nghề bụi phấn bám vào tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời những đóa hoa thơm"

Đó là nghề giáo viên cao quý, một nghề đã ban tặng cho chúng em những người thầy, người cô đáng trân trọng. Em đã từng được học với rất nhiều những người giáo viên tâm huyết, ai cũng để lại trong lòng em những ấn tượng khó quên. Nhưng có lẽ, người mà em nhớ nhất là cô giáo dạy Văn đáng quý.

Đó là cô Lan Anh, cô vừa chủ nhiệm vừa dạy văn em năm lớp 6. Cô mới ra trường hai năm nên rất trẻ và xinh đẹp. Cô không quá cao nhưng dáng người gọn gàng, xinh xắn. Mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm màu hạt dẻ làm nổi bật thêm làn da trắng  hồng của cô. Đôi mắt đen huyền cùng nụ cười vô cùng ấm áp, chiếc răng khểnh vô cùng duyên dáng càng làm nổi bật nụ cười của cô. Là giáo viên nên cô cũng không quá cầu kỳ trong trang phục, mỗi ngày đến lớp cô mang những chiếc váy dài ngang gối cùng áo sơ mi thanh lịch. Những ngày đầu tuần, cô mang áo dài tím nhìn rất dịu dàng và nữ tính. Nhìn cô mang áo dài đứng lớp, chúng em ai cũng trầm trồ bởi vẻ đẹp ấy. Những ngày hoạt động ngoại khoá, cô lại chọn cho mình chiếc áo phông cùng quần jeans năng động. Bởi vậy mà mọi người ai cũng nhận xét là cô rất tinh tế trong cách ăn mặc.

Mỗi tiết dạy của cô luôn chứa đựng những điều hấp dẫn và thú vị. Từ một đứa rất khó chịu với Văn học em trở nên thích thú và luôn chờ đợi mỗi tiết dạy của cô. Chính cô là người đã truyền lửa đam mê học Văn cho em. Nhìn cách dạy, cách truyền đạt trong mỗi lời thơ, câu chuyện, em cảm nhận được sức trẻ và sự nhiệt huyết của cô. Cô luôn bảo với lớp rằng: "Văn học là nhân học, mỗi bài văn luôn chứa đựng những giá trị và bài học trong cuộc sống". Với những người đồng nghiệp của mình, cô luôn hoà đồng và giúp đỡ mọi người, sự thân thiện ấy khiến các thầy cô trong trường đều bị chinh phục và yêu thương cô nhiều hơn.

Một kỉ niệm với cô mà em không thể nào quên đó là vào ngày tổng kết kì 1 của năm. Sau khi trao tặng quà và tuyên dương cho các bạn có thành tích trong học kỳ vừa qua, cô gọi em lên và tặng cho em một món quà. Đó là một bộ quần áo mới tinh, lúc này,  phân vân và do dự,  em cúi mặt xuống, thưa cô:

- Dạ cô, con có đóng góp được gì cho lớp đâu mà được nhận quà ạ?

Cô mỉm cười hiền dịu rồi xoa đầu em bảo:

- Là thành viên của lớp ai cũng đóng góp phần mình vào tập thể con ạ. Cô rất hiểu suy nghĩ của con bây giờ, nhưng cô tin là con đã cố gắng rất nhiều trong kỳ học vừa qua. Qua tìm hiểu, cô biết được những khó khăn mà gia đình con đang trải qua, nhưng rồi nếu ta biết cố gắng, mọi người cùng yêu thương thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn con nhé.

Rồi cô tiếp lời:

- Con ạ, cô và cả lớp cùng gom góp, tặng còn bộ quần áo mang ngày đầu năm mới. Món quà tuy nhỏ nhưng là tấm lòng của mọi người. Còn hãy vui vẻ và nhận nó con nhé!

Em hạnh phúc và xúc động khi được sống trong sự yêu thương và ấm áp mà mọi người dành cho mình. Có lẽ, suốt cuộc đời này, những nghĩ suy và cảm xúc lúc ấy em sẽ chẳng bao giờ quên được.

Em đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng có ai yêu thương mình như ba mẹ, người thân. Nhưng cho đến khi được tiếp xúc với người cô yêu quý ấy em mới nhận ra được tình yêu thương đến từ những điều bình dị quanh ta, những người gần gũi quanh mình.

Cô Lan Anh thân thương ơi! Với con, cô là người cô tuyệt vời nhất trong đời. Con hy vọng rằng một ngày con sẽ được gặp lại cô, được nói với cô một lời rằng: "Con luôn nhớ về cô".

Hòa chung những cảm xúc thương yêu, biết ơn, kính trọng với thầy cô giáo - người đã từng dìu dắt, giúp đỡ mình, các em có thể tham khảo thêm những bài văn mẫu hay nhất Viết về kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường tại Thuthuat.Taimienphi.vn.
 

3. Bài mẫu số 3: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo (Chuẩn)

"Thầy là gương đời hy vọng
Soi đường cho chúng con đi
Rọi xa ấm ngàn tia nắng
Lung linh tỏa sáng diệu kỳ"

Mỗi người thầy như một đoá hoa rạng rỡ và sáng tươi nhất. Em luôn kính yêu và trân trọng sự hy sinh và tận tâm của những người giáo viên. Có một người thầy để lại ấn tượng sâu đậm trong tim em đó là thầy An- người giáo viên chủ nhiệm năm lớp 5.

Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy vô cùng gần gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút và hấp dẫn chúng mình, giọng nói ấy có lẽ là điều ấm áp từ thầy mà em chẳng thể nào quên. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc sơ mi sáng màu cùng quần âu lịch sự. Chúng em hay bảo nhau rằng, thầy là con trai mà có gì thẫm mỹ rất tốt, chọn bộ đồ nào cũng rất đẹp, giản dị mà đứng đắn.

Nếu có ai hỏi về tính cách thầy thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng thầy rất tốt bụng. Nhớ những lần tớ thiếu cái bút, cuốn tập thầy đều trích đồng lương ít ỏi ấy để mua tặng, em không có tiền mua thuốc cho mẹ thầy cũng chẳng đắn đo mà chở  em tới hiệu thuốc mua để biếu mẹ. Điều đó, với em  là cả một tấm lòng lớn mà không phải ai cũng có thể làm được. Bởi vậy mà trong ánh mắt lũ học trò chúng em, thầy luôn tuyệt vời và hoàn hảo nhất. Với em thầy như một người cha thứ hai của mình vậy.

Với thầy An, em luôn kính yêu thầy và dành cho thâỳ những tình cảm trân trọng nhất. Một người thầy chẳng giàu có, thậm chí còn những khó khăn khi phải lo cho gia đình, con cái, nhưng vẫn chẳng bao giờ từ chối sự giúp đỡ một ai. Một người  thầy mà dẫu học sinh có những lỗi lầm, thiếu sót thầy không trách mắng mà uốn nắn chúng em bằng sự bao dung, vị tha của mình. Một người thầy luôn bảo ban, dành cho chúng em những lời khuyên quý giá trong cuộc sống này. Thật may mắn biết bao khi mình được học và được là học sinh của thầy.

Ngày gặp lại thầy trong lễ nhà giáo vừa rồi, em càng thương thầy hơn. Thời gian đã vô tình lấy đi nhiều thứ trên gương mặt thầy nhưng vẻ điềm tĩnh cùng trái tim ấm áp nơi thầy vẫn còn đó. Em biết rằng những lo toan cuộc sống cùng những cô cậu học trò nghịch ngợm có khi khiến thầy mệt mỏi nhưng sau cùng thầy vẫn ở đó, bao dung và thương những cô, cậu trò nhỏ vô ngần.

"Chúng con mai dù khôn lớn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Không quên những lần lầm lỗi
Khắc ghi bao phút dại khờ"

Thầy ơi, mai này dẫu có sao đi nữa, dẫu khoảng cách có xa xôi chừng nào còn vẫn luôn nhớ về thầy. Người thầy năm xưa đã dìu dắt con qua những bước khó khăn trong đời.


4. Bài mẫu số 4: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cô giáo mà mình yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Mai.

Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cô có vóc dáng hơi mập nhưng khá cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn cái tuổi của mình. Khuôn mặt cô hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cô dài, óng ả, có màu đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung khi buộc cao tóc lên bởi vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nổi bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa, thanh tú làm sao! Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp đằng sau đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước đi trên bục giảng là tà áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo là cô đẹp nhất trường. Đứa nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.

Cô Mai là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã gần hai mươi năm. Cô Mai rất thương yêu học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi, đạt kết quả tốt. Trong lớp em năm đó có khoảng chừng bảy bạn học không tốt. Cô liền dạy phụ đạo thêm cho các bạn đến khi nào các bạn tiến bộ hẳn và cô không nhận một đồng nào từ phụ huynh. Cô còn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với chúng em. Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. Bằng chứng là cô Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm động. Có lần bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền đến thăm và nhờ chúng em chép bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng lớn của cô đối với học sinh. Mẹ em bảo rằng: "Cô Mai đúng là một giáo viên giỏi, tận tâm với học sinh. Mẹ rất mừng vì con được cô dạy học.". Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng vì cô Mai là giáo viên giỏi, tận tâm khi mà chúng em không hiểu chỗ nào là cô sẵn sàng giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn khi được vào học lớp cô.

Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẻ, cởi mở và cô luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ. kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn có hai con nhỏ nên gia đình luôn gặp khó khăn nhưng cô lại bỏ tiền túi ra để mua quà thưởng cho các bạn học giỏi, chăm ngoan. Em thấy cô thật đáng khâm phục. Hôm có kết quả thi cuối kì hai, cô đã thưởng cho các bạn cao điểm nhất một cây bút máy màu xanh rất đẹp mà đến giờ em vẫn còn giữ.

Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo viên dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai. Đến giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ngày 20/11 không về thăm cô. Cô Mai là người em yêu mến, kính trọng vì cô là giáo viên hết sức thương yêu học sinh. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học sinh yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô!

Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

Viết cảm nghĩ về thầy, cô giáo để bày tỏ lòng biết ơn với công giáo dục, dạy dỗ
 

5. Bài mẫu số 5: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.

Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dạy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dạy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.

Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đứa trẻ non nớt như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.

Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau "Khánh ơi đợi cô với". Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đành gật gù đồng ý.

Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không phải là người sang trọng hay quý phái gì mà cô rất gần giũ, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khấm khá gì khi còn phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.

Những bài học lời răn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.
 

6. Bài mẫu số 6: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi có một đàn chim ca hót chào đón cô giáo chủ nhiệm mới... Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức và đỉnh cao của thành đạt.... Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho những khóa học trò vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào bầu trời xanh...Và giờ đây khi những năm cũ đã qua, năm nay cô giáo đó lại tiếp tục đưa tôi - một đứa học trò nhỏ đến bến bờ vô tận của tri thức.

Chắc các bạn đang thắc mắc không biết cô giáo mà tôi muốn nói đến là ai phải không? không phải để các bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4 - cô Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang đến cho chúng tôi.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là nụ cười dễ mến, cô cực kỳ dễ thương, và ấn tượng khi nhìn ngoài không ai có thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe các anh chị khóa trước kể lại cô giảng bài rất hay và rất gần gũi với học trò, ngày đầu tiên học cô thì tôi đã chứng thực ngay được điều đó. Cô giảng bài rất có hồn cùng với nhiều ví dụ khá là thú vị đã như cuốn hút tôi vào bài văn cô giảng. Đó là những ấn tượng ban đầu, để rồi từ những ấn tượng này đến ấn tượng khác tôi lại càng hiểu và dành nhiều tình cảm cho cô hơn. Không biết là cô có cảm nhận được những tình cảm mà tôi dành cho cô không nhỉ? Chắc là không đâu. Tình cảm đó là sự biết ơn từ những bài học cô đã dạy cho tôi, là lòng kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô...Cũng là tình cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa...

Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra có thể được coi là khá nếu không nói là quá tệ. Dù trong lòng tôi có rất nhiều tình cảm dành cho cô nhưng tôi vẫn không thể viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể gọi là hoàn chỉnh để có thể nói hết được tình cảm của tôi dành cho cô được. Việc duy nhất mà tôi có thể làm được là bây giờ ngồi đây, viết lên những dòng chữ này để có thể nói lên tất cả tình cảm, suy nghĩ xuất phát từ tận trái tim tôi.

Từ trước tới giờ tôi là một con bé không thích môn văn, tôi có thể đọc các tác phẩm văn học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với những cái ngáp dài, ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo tôi kể lại một cuốn sách, một tiểu thuyết dài tập thì dù có phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu hơn thế nữa thì tôi vẫn có thể kể cho bạn nghe với toàn bộ những gì mà tôi đọc được bằng tất cả lòng say mê. Nhưng nếu bạn bắt tôi phải đọc và hiểu về một bài thơ hay viết ra những bài văn thì quả là một cực hình đối với tôi, tôi thích sự thực tế, thích những cái gì đơn giản có thể chứng minh, và có sẵn một kho tàng công thức để giải quyết như môn toán, lý, hóa. Có lẽ vì vậy mà môn văn đối với tôi là quá khó. Thường thì người ta đâu có thể làm tốt những gì mà người ta không thích, và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một họa sĩ, một nhà thơ, yêu thơ văn một cách lạ lùng. Mẹ thường nói tôi là một con người quá đỗi khô khan và thực tế. Khi nghe mẹ nói như vậy tôi chỉ cười mà không hề phủ nhận điều đó, vì bản chất con người tôi vốn dĩ là như vậy. Thơ văn dường như là một cái gì quá xa xỉ đối với tôi. Tôi chỉ thích là người đọc những cuốn sách hay chứ không thích là người viết ra những cuốn sách đó.

Rồi một ngày có một thiên sứ đã mỉm cười với tôi và người đã mang cô đến, khi đó thì mọi việc đã đổi khác. Cô thường nói với chúng tôi "mỗi em nên tìm và thuộc một câu thơ mà mình thích, như vậy tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn", tôi không hiểu câu nói đó của cô cho lắm tôi không thể tìm cho mình được một câu thơ mà tôi yêu thích cũng như việc bắt tôi phải yêu thơ là hoàn toàn không thể. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể hiểu và cảm nhận được một phần nào đó của những bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt tình, nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng vào con người vốn khô khan của tôi. Những bài viết văn sau đó đối với tôi không còn là quá khó, mà trôi qua thật dễ dàng khi những lời giảng của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.

Không chỉ là cô giáo đối với tôi, cô Thanh Tịnh còn là một người "mẹ" luôn luôn lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên để tôi có thể biết mình làm gì. Đã có nhiều lần tôi nói chuyện, tâm sự với "mẹ", qua những lần nói chuyện, tâm sự ấy tôi thấy mình trưởng thành lên nhiều lắm. Ở "mẹ" có những điều mà tôi không hề có và tôi biết là tôi phải học ở mẹ nhiều thứ lắm. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, tấm lòng vì người khác và quan trọng nhất là phải luôn luôn sống thật với lòng mình.

Đó là toàn bộ những tình cảm của tôi đối với "mẹ Thanh Tịnh" của tôi! Còn bạn thì sao? Bạn chắc chắn phải có một thời cắp sách đến trường, dù là ở đâu, dù bao lâu thì chắc chắn bạn cũng có những kỷ niệm về trường lớp, thầy cô, bạn bè. Kỷ niệm vui, buồn, hồi ức về thầy cô, bạn bè, trường lớp, đều đáng để nhớ và trân trọng. Có lẽ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường không ai trong chúng ta cảm nhận được hết hơi ấm từ bạn bè, từ những lời răn dạy của những tâm hồn trên bục giảng. Một số người trong chúng ta, thấy những lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy làm khó chịu vì tất cả những điều đó, chỉ muốn nhanh thật nhanh tốt nghiệp để bay xa thật xa những ngày tháng gò bó bên những thầy, cô với bảng đen và phấn trắng. Nhưng thế rồi? Khi đã xa, bạn sẽ cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất lớn trong đời. Chẳng còn những lời răn đe, chẳng có trách phạt và chẳng thể lớn lên thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn trong đời, chúng ta phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong cuộc sống. Và những bài học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh động, nó nóng hổi và chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng ta phải trả giá chứ không đơn giản là lời răn đe ngọt ngào vô hại. Đến khi đó bạn mới hỏi: "Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa...?" Lúc đó phải chăng là muộn lắm không? hãy quý trọng những năm tháng học trò, hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời mình. Có thể bạn không tin tôi, nhưng những thầy giáo, cô giáo đang đứng trên bục giảng kia, họ không chỉ có bảng đen và phấn trắng, họ còn có tình yêu vô bờ dành cho bạn, cho tôi và cho những ai được gọi là học trò. Họ có cái gọi là tâm huyết với mỗi phần tương lai nhỏ bé. Chịu khó cảm nhận đi, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy một định hướng cho tương lai của mình từ nơi thầy cô của bạn. Vì từ những bài học và lời răn dạy chúng ta sẽ lớn lên mạnh mẽ, sẽ góp nhặt được nhiều điều cho cuộc sống và những va chạm thực tế trong cuộc đời phía trước. Hãy sống hết mình cho những năm tháng quý báu mà các bạn sẽ có, đang có, và đã có các bạn nhé!...

Cuối bài viết này, tôi không thể quên nói lên lời tri ân đối với cô chủ nhiệm của tôi cùng với các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng trồng người. Tôi kính chúc quý thầy cô có nhiều sức khỏe, hạnh phúc và gặt hái nhiều đóa hoa tươi thắm trong sự nghiệp của mình.

Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

Viết về những kỉ niệm  với thầy cô giáo để thấy được tấm lòng, tình thương của thầy cô với những thế hệ học trò
 

7. Bài mẫu số 7: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.

Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn mặt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.

Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi động viên tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng. Và tôi đã có thể hoà đồng với các bạn.

Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Những lúc tôi có chuyện buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô luôn biết cách làm tôi vui hơn. Rồi có khi tôi mắc lỗi, cô cũng không mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Có chuyện gì buồn hay vui, tôi đều kể cho cô nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.

Nhưng có một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó là chữ tôi vô cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cô giáo đã rất buồn và tôi nhận ra điều đó trong mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi rất lớn, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó, tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.

Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô không phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học sinh chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi những thói quen tốt và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.

Bây giờ tôi đã lớn, ít nhất cũng đủ lớn để có thể hiểu được những công lao to lớn của cô đối với tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong kí ức tuổi thơ của tôi.
 

8. Bài mẫu số 8: Cảm nghĩ về người thầy

Giữa dòng đời bươn trải, tâm hồn người cũng ngập chìm vào những lo toan, tính toán chuyện áo cơm, lợi danh, chuyện bán buôn cả tình cảm, trí tuệ … Thời gian làm tôi gợi nhớ, có thể dẫn dắt tôi về với những ký ức xa xưa, thời gian đã làm được điều đó, bao kỉ niệm ùa về trong tâm trí. Hình ảnh người thầy hiện ra trước mắt tôi cùng với bao buồn vui của kỉ niệm thân thương một thời …
 
Thầy tôi, một người thầy đặc biệt, một người đã để lại cho tôi nhiều tình cảm và cái ấn tượng cực kì sâu sắc, tốt đẹp. Năm học ấy, một năm học mang đến cho tôi không ít điều mới lạ, nhiều điều tưởng chừng như rất đỗi mộc mạc, giản đơn nhưng lại đậm ý nghĩa sâu sắc.
 
Những ngày đầu tôi bước chân vào lớp 8, lớp tôi là tập thể hội tụ nhiều học sinh đầy “cá tính” và một người thầy chủ nhiệm có phong thái, cốt cách khá lạ đối với tôi. Điều đó làm tôi nảy ra những suy nghĩ vô tư, trẻ con về thầy. Nhưng rồi sau một thời gian, lúc tôi bắt đầu hiểu thầy hơn, cũng là lúc tôi nhận ra một điều, chính nhờ thầy mà lớp tôi luôn được xem là một tập thể tốt, một tập thể dẫn đầu trong các lớp đại trà của khối 8.
 
Nói về một kỉ niệm đáng nhớ, tôi không thể nói, bởi tôi không có 1 kỉ niệm mà là có quá nhiều, quá nhiều kỉ niệm về thầy. Biết nói làm sao cho hết đây, khi những kỉ niệm đó khắc sâu vào tâm trí tôi? Ngày ấy… giờ chỉ còn là kỉ niệm, chuyện cũ giờ chỉ còn là vần thơ… Kỉ niệm thân thương ơi, đưa tôi về với những buồn vui, với những nụ cười … với những dìu dắt nâng niu…
 
Ngày trước, môn Văn đối với tôi như một cái gì vô cùng khô khan, chán ngán, tôi học tệ với bộ môn này, chẳng lấy nổi một chút thích thú để học, những bài văn của tôi không bao giờ lên đến điểm 6. Thế đấy, dường như đó là một thứ gì đó rất xa xỉ. Hoài Thanh từng nói “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”, nhưng tôi có thấy thế đâu, tôi có nhận được gì đâu!? Văn chương không cho tôi tình cảm mà tôi không có, mà ngược lại, đó chỉ là một sự khô khan, không cảm xúc; luyện cho tôi những tình cảm tôi sẵn có? Hay là sự buồn chán và nhạt nhẽo hơn thế nữa? Tất cả dường như là vô vọng, tôi trở nên bất lực, không một chút tiến triển về bộ môn này. Nhưng lạ thay, khi được bàn tay thầy dìu dắt, tôi như trở thành một người khác, một sự thay đổi lớn đến kinh ngạc trong tôi. Tất cả là nhờ công ơn của thầy, nhờ thầy mà tôi đã vứt bỏ những suy nghĩ tiêu cực về môn Văn tự bao giờ không biết, nhờ thầy mà tôi có nhiều xúc cảm hơn khi làm Văn, cứ thế… cứ thế, môn học này bỗng dưng trở thành môn học yêu thích của tôi, khi cách viết Văn của tôi thay đổi như “lột xác” thì đó cũng là lúc tôi yêu bộ môn này.
 
Tiếng của thầy tôi ấm áp lắm, truyền vào trang vở với bao khát vọng, với bao tình yêu thương học trò và sự nhiệt huyết, đó như một cơn gió ươm mầm sống cho tương lai vì cả một thế hệ khôn lớn thành người. Nhớ làm sao vào những ngày thứ 7, mỗi ngày là một câu chuyện về học tập, về xã hội, về cuộc sống, về những con người nghèo khó, bất hạnh và về cách sống đẹp mà thầy mang đến cho chúng tôi. Thầy tôi thích đọc báo, thầy cập nhật mọi tin tức về các lĩnh vực hằng ngày, nên khi có những bài viết hay và ý nghĩa là thầy liền phô-tô cho chúng tôi xem, và cứ thế, lớp tôi như trở thành những người khách đọc báo miễn phí, chẳng bao giờ tốn tiền cả.
 
Thầy tôi – người lái đò thầm lặng, thầy luôn bao dung và nặng lòng với cuộc sống, với những học trò đã được bàn tay thầy nâng niu dìu dắt, những người thành đạt, và cả những người vô danh. Thầy đã cho đi quá nhiều và không đòi hỏi được nhận lại, chỉ mong sao các học trò của mình lớn khôn và có ích cho xã hội. Bất chợt một xúc cảm lạ, tôi cảm giác như 1 thứ gì đó trộn lẫn vào nhau, từ chuyện buồn đến chuyện vui, tất cả hòa quyện vào nhau và tạo nên thứ tình cảm mà tôi không biết phải dùng một mĩ từ nào để có thể diễn tả được cái tình cảm nhẹ nhàng, sâu lắng ấy. Tình cảm thầy trò, một trong những tình cảm thiêng liêng, trong sáng và cao đẹp nhất.
 
Cảm nghĩ về người thầy
 
Trong giây phút này tôi chỉ biết lặng im, biết nói sao đây những nỗi niềm thầm kín, một điều mà chúng tôi chưa bao giờ được cất lên, chưa bao giờ, chưa bao giờ cả… Nghĩ lại mà thấy chúng tôi vô tâm quá, thầy luôn quan tâm đến chúng tôi, nhưng ngược lại, chúng tôi chẳng bao giờ màn tới những cảm xúc của thầy, kể cả những lúc thầy buồn vì chúng tôi, điều đó cũng chẳng là gì, chúng tôi cũng không quan tâm. Xin lỗi thầy nhiều lắm thầy ơi! Chúng em xin lỗi thầy vì sự nghịch ngợm, vì sự vô tâm, vì tất cả những gì chúng em đã làm cho thầy buồn, xin lỗi thầy vì tất cả, kể cả những lỗi mà chúng em không có, dù em vẫn biết đây chỉ là một lời xin lỗi muộn màng… Nhưng, sau tất cả những chuyện mà chúng tôi gây ra, thầy vẫn không hề giận chúng tôi…
 
Mùa hè đến vội vàng, những ngày cuối cùng lớp được ở bên thầy, tôi nghe trong lòng mình nặng trĩu nỗi buồn, một nỗi buồn miên man, sâu thẳm … Rồi cái ngày ấy cũng đến, cái ngày mà thầy chia tay lớp tôi, trước buổi tiệc liên hoan, thầy đã tâm sự với lớp, thầy cũng đã nói, nói ra những điều mà trước giờ thầy chưa bao giờ nói cho chúng tôi nghe, chưa bao giờ nói cho chúng tôi biết. Chẳng hiểu sao họng tôi nghẹn ứ lại, khóe mắt tôi cay nồng, tôi khóc ư? Không, không phải đâu, rõ ràng tôi đã gượng cười để nuốt những giọt nước mắt ấy vào tim rồi đấy thôi, không thể nào gọi là khóc được …
 
Thời gian lướt qua ta như một cơn gió, và chẳng bao giờ quay trở lại. Còn đọng lại một chút gì, còn ai nhớ về những kỉ niệm đó, một giọng nói, một ánh mắt, một nụ cười và giọt mồ hôi của người lái đò thầm lặng – người thầy năm ấy vẫn âm thầm, miệt mài và tận tụy với sự nghiệp trồng người của mình. Có đôi lúc, tôi vẫn thường bắt gặp thầy với những bước đi vội vã dưới hàng cây xanh, một cơn gió đìu hiu thổi qua, và những lá phượng rơi rơi sao tha thiết, tôi đứng nhìn thầy ở một nơi nào đó, dường như rất gần và cũng rất xa… thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ…
 
Dẫu cho năm tháng vô tình trôi mãi, hình bóng thầy sẽ chẳng thể nào phai, như những công ơn lớn lao mà thầy đã mang đến, em sẽ viết thật lớn tên thầy vào tim. Mai đây em ra đi trên đường đời lạnh lùng, mang theo bao yêu thương kỉ niệm xưa ấm êm, sẽ mãi lời thầy dìu dắt em hôm qua. Những ngày tháng êm đềm xưa ấy, sẽ không bao giờ tan biến đi, người thầy luôn ở trong tim em, thầy ơi!

Các bạn có thể bày tỏ cảm nghĩ về thầy cô mái trường qua những vần thơ súc tích hay những lời văn giàu hình ảnh, giàu cảm xúc và ý nghĩa.

Trong chương trình học Ngữ Văn 7 phần Cảm nhận khi đọc bài Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh? là một nội dung quan trọng các em cần chú ý chuẩn bị trước.

Ngoài nội dung ở trên, các em có thể tìm hiểu thêm phần Cảm nhận của em về bài thơ Rằm tháng Giêng nhằm chuẩn bị cho bài học này.

Nguồn: Tổng hợp

https://thuthuat.taimienphi.vn/cam-nghi-ve-thay-co-giao-39828n.aspx

Tác giả: Chipu     (3.4★- 57 đánh giá)  ĐG của bạn?

  

Bài viết liên quan

10 Cuốn sách hay nhất về thầy cô giáo nhân dịp 20-11
Những bài thơ 5 chữ về thầy cô
Những câu danh ngôn về thầy cô ngày 20/11 hay và ý nghĩa
Status hay về thầy cô giáo
Những cảm nghĩ về thầy cô, mái trường xúc động nhất nhân ngày 20/11
Từ khoá liên quan:

cam nghi ve thay

, co giao, cam nghi ve thay co giao em yeu quy,

SOFT LIÊN QUAN
  • Cảm nghĩ về thầy, cô giáo

    Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo chọn lọc hay nhất

    Thầy cô luôn là những “người lái đò” cần mẫn, ngày ngày đưa biết bao thế hệ đến với bến bờ tri thức. Với đề Cảm nghĩ về thầy, cô giáo trong chương trình Ngữ văn lớp 7, đội ngũ Taimienphi.vn giới thiệu đến các em một số b ...

Tin Mới