Những bài văn Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn dưới đây sẽ chia sẻ với em những kỉ niệm buồn của các bạn học sinh khi mắc lỗi và khiến bố mẹ buồn lòng. Các em hãy cùng tham khảo để có thêm những gợi ý hay cho bài văn của mình nhé.
Đề bài: Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn
I. Dàn ý Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn (Chuẩn)
1. Mở bài:
- Giới thiệu về lỗi lầm khiến bản thân ân hận mãi.
2. Thân bài:
- Không gian: Tại nhà
- Thời gian: Buổi sáng thứ hai
- Hoàn cảnh xảy ra: ngủ muộn=> trễ học, không tới trường.
- Diễn biến câu chuyện:
+ Tối hôm trước, do mải chơi game cùng bạn nên đi ngủ muộn.
+ Sáng hôm sau không dậy đúng giờ để đi học → Trễ học.
+ Nói dối mẹ là do cô giáo bị ốm nên được nghỉ học sớm.
+ Mẹ biết mọi chuyện đã rất buồn.
- Suy nghĩ, thái độ của bản thân sau khi mắc lỗi.
+ Hối hận khi đã nói dối bố mẹ.
+ Xin lỗi bố mẹ về lỗi lầm của bản thân và hứa không tái phạm.
+ Bố mẹ tha thứ và dặn dò
3. Kết bài
Suy nghĩ, bài học rút ra cho bản thân sau câu chuyện.
II. Bài văn mẫu Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn (Chuẩn)
Cuộc đời mỗi chúng ta, ai cũng đều có cho mình những kỉ niệm. Có kỉ niệm mang đến niềm vui, hạnh phúc cũng có kỉ niệm khiến chúng ta ân hận, tiếc nuối. Song tất cả, đều để lại trong tâm hồn mình những bài học vô cùng quý giá để hoàn thiện và trưởng thành hơn. Hôm nay, mình sẽ kể cho các bạn nghe một lần làm bố mẹ buồn khiến mình nhớ mãi.
Mình còn nhớ như in buổi sáng thứ hai hôm đó. Một buổi sáng đầy tồi tệ khi mọi chuyện xảy ra không như mong muốn. Tối hôm trước, do mải chơi game cùng thằng bạn thân nên tối muộn mới lên giường đi ngủ. Dù mẹ đã liên tục vào phòng nhắc nhở nhưng do cám dỗ của ván game sắp đến đích nên mình đã cố tình làm sai những lời mẹ dặn. Đến sáng hôm sau, là ngày đầu của tuần học, nhưng mình không thể nào dậy nổi, hai mắt cứ nhắm khít lại vào nhau, mơ màng. Tiếng đồng hồ báo thức kêu liên tục: " reng.....reng....reng" lúc ấy càng khiến mình bực mình. Cố mở chăn ra tắt báo thức rồi quay lại trườn lên giường ngủ tiếp, cứ đinh ninh rằng vẫn còn sớm chán. Thoáng chốc tỉnh dậy, mình mơ màng nhìn lên chiếc đồng hồ quen thuộc:
- A! 9 giờ 30 rồi. Trời ơi! Trễ buổi học mất rồi!
Lúc ấy, mình sợ hãi vô cùng. Hôm nay, tiết Anh văn có một bài kiểm tra thường xuyên, tiết Toán thầy ôn tập nội dung thi giữa kì. Vội vàng vào nhà vệ sinh, thay đồ, mình vừa mang cặp bước ra khỏi cổng thì xe mẹ vừa về tới. "Ủa, sao hôm nay mẹ về giờ này ta? Còn sớm mà!", mình thầm nghĩ. Lo sợ, không biết sẽ trả lời mẹ như thế nào, Vì hôm nào mẹ cũng dặn dò mình thật kĩ đi ngủ sớm để sáng mai đến trường cho đúng giờ. Vậy mà vì hôm qua lỡ không nghe lời mẹ, sáng nay mình phải chịu hậu quả nặng nề. "Làm sao bây giờ? Không lẽ bây giờ lại nói với mẹ là con ngủ quên nên giờ mới đến trường. Không được! Như vậy mẹ sẽ la mình mất! Lam sao đây ! Làm sao đây?". Đang suy nghĩ, bất giác mình nảy ra ý định sẽ nói dối mẹ. Nghĩ như vậy, mình quay người lại, bước về phía cổng nhà. Mẹ tôi từ xa tiến lại gần mình, bước chân mẹ càng ngày càng rõ rệt, mình sợ hãi nhưng cố trấn an bản thân.
- Huy, Sao hôm nay đi học về sớm vậy con?
Mình chào mẹ, lí nhí trả lời:
- Dạ, hôm nay do cô giáo bị ốm nên lớp con được nghỉ hai tiết Ngữ văn ạ.
Mẹ mình mỉm cười, xoa đầu mình bảo:
- Vậy à, hôm nay mẹ hơi mệt nên xin về sớm chút. Vậy con lên nhà thay quần áo rồi xuống phụ mẹ làm bữa trưa nhé!
Mình "dạ" khẽ rồi đi nhanh lên phòng mình và nghĩ thầm: "Ổn rồi, không sao, mẹ sẽ không biết chuyện mình nghỉ học hôm nay đâu. Bài tập mình sẽ nhờ Tuấn chụp lại để nghiên cứu thôi. Mọi việc thế là xong".
Thay đồ xong, mình xuống phụ mẹ nhặt rau, rửa bầu. Do hôm nay mẹ hơi mệt nên chỉ làm mấy món đơn giản cho cả nhà ăn tạm. Bữa trưa thoáng chốc đã xong, mâm cơm được bày ra sẵn sàng cũng là lúc ba vừa về đến. Mọi người ngồi ăn cơm, trò chuyện với nhau như những ngày bình thường khác, tuy nhiên, chắc do hôm nay mệt nên mẹ không được vui vẻ cho lắm. Chuyện hồi sáng mình nghĩ đã xong, sẽ không một ai để ý nữa nhưng có lẽ là bản thân đã lầm. Sau bữa ăn, mẹ mình mặt trầm xuống, nhìn mình bảo:
- Hôm nay con không đến lớp đúng không Huy? Sao con lại nói dối mẹ?
- Dạ, có mà mẹ, hôm nay con đến trường nhưng do cô ốm nên con được nghỉ 2 tiết cuối đó ạ. Hồi sáng con có nói với mẹ rồi đấy ạ? Mình cố nói thật nhanh, thật rõ cái lý do mà trước đó mình đã dùng nó để che giấu lỗi lầm của mình.
- Con nói thật cho mẹ xem. Mẹ không muốn tình yêu thương của mình lại đặt vào một đứa trẻ chỉ biết nói dối. Ánh mắt đầy nghiêm khắc pha nét thất vọng của mẹ nhìn về phía mình. Mình lo lắng, sợ hãi.
- Dạ...dạ...con..xin..lỗi mẹ ạ. Do sáng nay con dậy trễ nên không kịp giờ học ạ. Vì sợ mẹ mắng nên con đã nói dối mọi người. Mẹ.....bố...con xin lỗi mọi người nhiều ạ.
Ba mình nghiêm nghị:
- Con ạ, con đã làm sai hai việc. Thứ nhất, nếu đêm qua con nghe lời mẹ đi ngủ sớm thì sáng nay con đã không bị muộn buổi học. Thứ hai là con đã nói dối bố và mẹ về việc nghỉ học sáng nay. Những việc con làm sai con có thể tự nhìn nhận. Trong cuộc sống, không ai là hoàn hảo cả, biết sai mà sửa chữa thì mới là đều đáng trân trọng con nhé!
- Dạ thưa ba, con hiểu rồi ạ!
- Sáng nay, vì nghe con bảo, mẹ điện cho cô giáo hỏi thăm sức khoẻ thì mới biết rõ là hôm nay con không đến lớp. Hiểu ra mọi chuyện, mẹ thấy buồn và thất vọng vì con trai mình. Con cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, mẹ cũng không trách con nữa, nhưng con trai mẹ từ nay phải cố gắng để hoàn thiện mình. Không được phạm phải lỗi lầm như thế nữa nha con.
- Dạ vâng mẹ, con xin lỗi ba mẹ nhiều ạ. Con hứa từ nay sẽ nghe lời ba mẹ và chú ý đến việc học hơn để không làm mọi người phiền lòng nữa ạ.
Sau lời xin lỗi ấy, mình thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Dù vẫn còn đó một vết theo sai lầm, nhưng hơn hết mình đã nhận ra lỗi của chính mình, nhận lỗi và sửa chữa. Từ đấy cho đến nay, mình luôn đi ngủ đúng giờ, thức dậy sớm để sẵn sàng đến trường. Gác lại những trận game vô bổ, mình đọc sách và cùng mẹ làm việc nhà, những điều đó khiến mình ngày một tốt hơn, hoàn thiện học. Kết quả học tập cũng tốt hơn trước, ba mẹ mình đều rất vui vì điều đó.
Đó là một trải nghiệm đầy quý giá của mình. Qua lỗi lầm ấy, mình biết cần phải dũng cảm thừa nhận những sai sót của mình, sửa chữa và cố gắng. Mình rút ra được bài học đầu đời cho bản thân: Trong cuộc sống thì "một lời xin lỗi vụng về vẫn tốt hơn im lặng."
-----------------HẾT----------------------
https://thuthuat.taimienphi.vn/ke-ve-mot-lan-em-mac-loi-khien-me-buon-65593n.aspx
Qua câu chuyện trên, chắc hẳn các em cũng đã có thêm cho mình nhiều bài học trong cuộc sống rồi phải không? Ngoài ra, các em tham khảo thêm các bài viết cùng chủ đề khác như Kể về một lần mắc lỗi không làm bài về nhà, Kể về một lần mắc lỗi chép bài của bạn, Kể về một lần em trốn học đi chơi, Hãy kể lại một lần trót xem nhật kí của bạn.