Có rất nhiều cách để cảm nhận mùa thu đang đến gần như đọc những câu STT hay về mùa thu, hình ảnh mùa thu, blog hay về mùa thu ... Cùng những STT mùa thu hay, thì nhiều tác giả mang tâm hồn thi sĩ đã sáng tác ra những blog mùa thu hay, ý nghĩa.
Blog về mùa thu hay
Hôm nay Hoàng không để YM của mình online, anh biết ở nửa bên kia địa cầu có một người cũng như anh. Anh không muốn hoài phí công sức để mở cái check invisible của mình thêm một lần nào nữa.
Đầu óc mông lung, anh đóng cửa sổ chat, gọi một cốc nâu nóng. Hà Nội hôm nay đã vào cuối thu, trời chớm lạnh. Ngồi trên cao Hoàng có thể ngắm rõ thành phố dưới chân mình, sông Hồng, Hồ Tây, tất cả chìm vào màn sương u uẩn khó tả. Không khí đã có mùi gì đấy mà trước đây Linh thường bảo đó là mùi của mùa đông.
Đã một năm từ ngày Linh sang bên ấy, một năm nhớ nhung, một năm chờ đợi. Tưởng chừng như khoảng cách không gian chẳng là gì với tình yêu anh dành cho Linh, vậy mà vài tháng trước anh chợt nhận ra cuộc sống không phải là điều có thể tưởng tượng được. Bắt đầu là những lời từ chối khi nghe điện thoại, những bận rộn không thể online trò chuyện cùng anh, bận rộn để không thể dành cho anh một dòng trong trang blog cá nhân, và bây giờ là bận rộn để quên ngày kỉ niệm tình yêu của hai người, bận rộn để quên rằng trên đời này có Hoàng. Hoàng không liên lạc được với Linh.
Đang thả cái nhìn vô định ra phía xa sông Hồng, bị gọi giật lại bởi giọng nói của cô phục vụ bàn Hoàng ngoảnh lại, anh chưa gặp cô gái này ở đây bao giờ, có lẽ là nhân viên mới. Cô nhỏ bé, đôi mắt đen và to, giọng nói không được nhẹ nhàng nhưng bù lại nụ cười của cô như không hê mang "mùi của mùa đông". Cẩn thận đưa tách coffe nóng trước mặt anh, cô nhoẻn miệng cười, dường như bộ áo dài đen đồng phục này không hợp với nụ cười này một chút nào cả. Anh bất giác theo quán tính cười lại, lòng chợt ấm hơn.
10 giờ 30... Hoàng xách túi rời khỏi quán. Đang dắt xe chuẩn bị rồ ga anh chợt nghe thấy giọng nói lanh lảnh và tiếng cười rộn rã.
- Chú đừng để xe cháu ở đây nữa không mấy chị trên kia lại bảo chú thiên vị trẻ con đấy. Như thế mai cháu không dám đi xe đi làm nữa đâu!
Hoàng nhìn về phía có tiếng nói, cô gái áo dài đen mà anh nhìn thấy khi nãy bây giờ hoàn toàn khác lạ với quần tụt và áo thun đỏ, đơn giản và cá tính. Không hiểu cái gì đã khiến anh cứ đứng trân trân nhìn cô nhóc cho đến khi sau lưng có tiếng còi xe của mấy người đi sau mới làm anh choàng tỉnh. Cô gái quay lại hướng anh, nhoẻn miệng cười và biến mất trong màn sương đêm. Hoàng cũng mỉm cười...theo quán tính chăng?
Hoàng vẫn đến quán coffee quen thuộc vào mỗi ngày, vẫn cô nhân viên có nụ cười không mang "mùi của mùa đông". Hình như cô nhận ra khách quen nên mỗi lần đến quán cái bàn mà anh thường ngồi có thêm một bát cúc vàng thả lững lờ trên nước. Hoàng không thích hoa cúc nhưng màu vàng của nó khiến lòng chợt ấm nên anh không cảm thấy khó chịu. Cô gái ấy tên là Hồng Vân, có lẽ vì thế nó mang chút gì ấm áp cho mấy ngày cuối thu này của Hoàng.
- Tại sao ngày nào anh cũng đi uống coffe một mình vậy, không thấy chán sao?
Vừa chỉnh lại mấy bông cúc nhỏ xinh trên bàn, cô gái vừa hỏi Hoàng. Anh nhìn cô gái mỉm cười.
- Sau giờ làm tôi thích ngồi đây ngắm cảnh.
- Uh, cảnh ở đây đẹp thật nhưng nếu ngày nào cũng như vậy thì chán lắm. Lần sau anh rủ thêm bạn đến nhé!
Rồi không kịp để Hoàng nói thêm gì, cô quay đi làm tiếp công việc của mình.
...
Ba tháng Linh không liên lạc với Hoàng, thời tiết Hà Nội đã dần chuyển sang đông, trong lòng Hoàng không định nghĩa được cảm giác của mình. Anh đơn giản là không mong chờ, không hi vọng, cái gì đến rồi sẽ đến,... thời gian cứ trôi.
Vân vẫn thường để dành chỗ cho vị khách quen của quán, vẫn luôn thắc mắc vì sao anh luôn đến một mình. Những câu chuyện không đầu không cuối của cô , đôi khi chỉ là chuyện con cún của cô bị ốm cũng khiến anh bị thu hút kì lạ. Anh kể cho cô nghe về công việc, cuộc sống nhưng không bao giờ nhắc đến Linh, anh không định nghĩa được Linh trước cô. Cô luôn cười, nụ cười đó ám ảnh anh, tấn công anh những lúc anh không chút đề phòng. Và không hiểu từ lúc nào anh coi việc đến đây là một thói quen, một việc không thể bỏ ra ngoài list những việc phải làm trong ngày của anh.
Linh về. Hai người gặp nhau, Linh ngồi trước mặt anh nhưng ánh mắt hướng về phía bên kia đường, đôi mắt đã từng chỉ nhìn về hướng anh. Cô kể về cuộc sống tuyệt vời nơi chân trời mới, công việc bận bịu nhưng lôi cuốn, những người bạn, những cuộc vui...
- Em thích cuộc sống bên đó, công ty bên đó đang gia hạn hợp đồng.
- ...
- Em không có lý do gì để từ chối cả, đó là cơ hội thành công của em.
- ...
- Em nghĩ chúng ta cần thêm thời gian.
- ...
- Có lẽ chúng ta không hợp nhau.
Hoàng không bất ngờ. Ba ngày sau Linh bay. Hoàng trở lại với cuộc sống đơn giản của anh, anh nhận ra mình không đau khổ như trong những câu chuyện thường miêu tả con người ta khi chia tay.
Dắt xe khỏi quán Coffe quen thuộc, anh thấy Vân từ xa. Hôm nay cô không đi xe, anh dợm bước định một lần vào vai xe ôm xem sao nhưng bước chân anh chậm lại. Vân bước lên xe của một người con trai cao lớn, ôm chặt anh chàng đó và chiếc xe vụt qua Hoàng. Anh đứng nhìn theo dáng người nhỏ bé dó và không hiểu tại sao anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy.
Một tuần anh không uống coffee ở đó, anh không hiểu tại sao anh sợ phải gặp mặt Vân, anh không thể từ chối nụ cười ấy. Anh thấy mình vô vọng và bất lực trước Vân dù anh biết hai người chỉ như những người quen biết bình thường.
... Một tuần...
... Hai tuần...
Thứ 2, anh đến nhưng chỉ nhìn cô từ xa, cô vẫn đi với người con trai đó.
Một tuần nữa trôi qua...
Anh không thể gạt bỏ nụ cười ấy ra khỏi tâm trí, anh lại đến tìm. Vân không còn ở đó, cô chủ quán bào Vân vừa nghỉ việc hôm thứ hai cùng anh trai chuyển vào miền trong và đưa cho anh một bức thư, những bông cúc ép khô rơi xuống sàn nhà...
"Em đã chờ để nói rằng em rất nhớ anh khi không gặp anh. Em đã ngốc nghếch không biết làm gì ngoài việc cười và nói những chuyện chẳng đầu chẳng cuối khi bên cạnh anh. Em biết em sẽ không bao giờ thay thế được cô gái nào đó mà anh vẫn thường mở cửa số online rồi nhìn vào nick offline của cô ấy. Em chỉ mong em như những đóa cúc mang màu nắng làm ấm một góc nhỏ nào đó trong anh. Có lẽ đến lúc em phải đi rồi.
Tạm biệt anh!"
Hoàng nhặt những bông cúc nhỏ rơi rớt trên sàn, bàn tay trở nên cứng đờ... trống rỗng hoàn toàn.
...
Điện thoại không liên lạc, không địa chỉ nhà, địa chỉ trường học... Vân biến mất như một làn khói... Anh chông chênh, chới với, nếu như phải định nghĩa thì anh nên định nghĩa cảm giác này là gì?
...
Hà Nội đã rũ bỏ lớp áo mùa đông từ lâu nhưng với Hoàng dường như mùa đông vẫn còn len lỏi đâu đó trong từng ngách phố. Anh chạy xe dọc con phố vòng quanh quán coffee quen thuôc, mùi coffee đọng lại trong từng giác quan. Anh vẫn đến đây hằng ngày như tìm kiếm cái gì đó không tồn tại. Dừng lại hồi lâu trước một gánh cúc bán rong đặt ngay cửa, đưa tay vuốt những cánh hoa vàng mỏng mảnh ... Anh nhớ Vân.
- Nhẹ tay không làm hoa cúc giật mình đấy...
Giọng nói không được nhẹ nhàng cho lắm. Hoàng quay lại, cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười ám ảnh cả những giấc mơ...
Mùa thu, mùa của hương ổi, hương hoa sữa, hương cốm, mùa của loài hoa họa mi
Tháng Tám đã về anh ạ. Em thấy những cây bàng sắp gầy. Hà Nội có những đêm lạnh tê cả bàn chân em đong đưa bên cửa sổ. Tháng Tám xanh xao như câu hát bâng quơ hỏi thời gian: "lá rơi vàng chưa nhỉ?"
Tháng Tám xui chút buồn len nhẹ phía sau hàng mi thưa khiến nước mắt chực trào ra ngoài... nỗi nhớ. Anh có biết em nhớ gì khi tháng Tám về không? Em nhớ tiếng cười lanh lảnh của những ngày bên nhau. Tiếng cười làm sáng cả những giấc mơ em... Không hiểu vì lẽ gì mà những kỷ niệm vui khi xa xôi lại trở nên buồn đến thế.
Tháng Tám cứ như một mãnh lực khôn cùng gọi buồn đến thiết tha.
Tháng Tám nắng không còn gắt nữa. Chỉ có gió là nhiều hơn bao giờ hết. Gió tràn ngập các nẻo đường xua mùa hạ về với miền kí ức... Nhưng vì Hạ chẳng chịu rời nên thời gian chực đổ một trời Ngâu...
Tháng Tám, đường bên hồ trải một màu xanh ngắt. Không biết là màu xanh của trời hay màu xanh của nước. Không hiểu màu xanh của hy vọng trong thơ xưa hay màu xanh của lòng người rộn ràng ngày hôm nay. Nhưng em yêu cái màu xanh dịu dàng ấy. Một thứ màu không ngôn ngữ nào tả được. Không họa sĩ nào đủ tài năng để vẽ.
Ấy là màu khi Hà Nội chuyển mùa.
Tháng Tám về, những đôi tình nhân dường như trẻ hơn. Những cái xiết tay gần hơn. Những vòng ôm gần hơn. Những tiếng yêu thương nhiều hơn... Có phải vì thế mà nỗi cô đơn trong em như được nhân lên hàng nghìn, hàng nghìn lần để những đêm không ngủ dài hơn cả những con đường Hà Nội?
Đã bao giờ quên hương cốm mới chưa anh? Tháng Tám những gánh hàng rong thơm nồng mùi lúa mùa cắt sớm. Và đã quên chưa anh, cô bạn nhỏ bé thích màu xanh cốm vẫn kè kè đi theo anh mỗi buổi tan trường? Nao nao nhớ. Nao nao thương mùa cốm về trong lòng người Hà Nội.
Tháng Tám, bãi giữa sông Hồng đã ngập hết rồi anh ạ. Không còn chỗ cho mình thả diều như trước nữa. Những luống cây bạc hà ngập trong màu phù sa hung đỏ. Cọc tiêu cũng đã ngập rồi. Em đứng trên cầu Long Biên giữa chiều, nhìn ra mênh mang nước, thấy chân trời gần lắm, anh ơi...
Tháng Tám về, những cánh tay gầy hơn. Những đôi vai gầy hơn. Những bờ môi gầy hơn. Tiếng hát xa hơn và lòng người quạnh vắng. Anh có kịp về để đón mùa thu?
=> Blog hay về mùa thu này là tâm sự của cô nàng khi tháng 8 - mùa thu về gửi đến chàng trai mà cô yêu đang ở nơi xa.
Tôi 22 tuổi, độc thân. Thật ra là cũng có nhiều kiểu độc thân, vì bị người yêu chia tay, vì không có cảm xúc với bất kì ai, vì quá được nhiều người để ý hoặc để ý đến quá nhiều người nên cuối cùng không biết chọn ai, vân vân và vân vân. Tôi lại thuộc về một loại khác hẳn, tôi đã có em - một người để yêu, nhưng lại chỉ là một mũi tên một phía. Tình yêu đơn phương với em, đã 3 năm đằng đẵng, em cũng chẳng biết và tôi cũng chẳng nói với bất kì một ai. Em vẫn tin tôi và em là bạn, còn tôi thì cố làm cho em tin vào điều đó
Em và tôi như cặp bài trùng, đi đâu cũng có nhau. Em vui vẻ nhí nhảnh và nhiều khi ngốc nghếch . Em nhiều khi ngây thơ như một đứa trẻ con, nhiều khi lại trầm tư như một người đứng tuổi. em có khi nói cả ngày không biết mệt, có khi lại lặng lẽ như một cơn gió chiều thu. Có khi dịu dàng như một cánh bằng lăng, có khi lại như một cây xương rồng gai góc. Dường như trong em luôn có hai con người đang tồn tại, và dù em ở hình ảnh nào, em đều đẹp trong mắt tôi. Tôi vẫn thường thắc mắc về em, cho tới khi đọc được về tính cách của cung Thiên Bình, những cô nàng tồn tại bởi hai mặt đối lập. Vâng em là Thiên Bình, một cô gái của tháng 10.
Một buổi chiều ngồi nghe em hát vu vơ, trái tim tôi tự nhiên bình yên đến lạ kì. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết mình đã yêu, yêu em. Tôi đã từng vô tình đọc một dòng chia sẻ trên facebook, " khi bạn thấy một một cô gái đẹp ngay cả khi họ cười hay khóc, im lặng hay nói nhiều, vui vẻ hay bực dọc...thì bạn đã yêu người đó rồi đấy". Tôi chợt giật mình, có khi nào tôi đã yêu em từ rất lâu, từ khi ngay cả khi trái tim tôi cũng chưa biết về điều đó.
Tôi vẫn thường đưa em đi dạo phố, ăn uống, nhiều khi lại ngồi trầm ngâm thật lâu trên ghế đá sân trường. mấy đứa bạn đại học tôi vẫn thường nghĩ em là người yêu tôi, khi mỗi lần em đột ngột xuất hiện ở trường tôi, chỉ với lí do: "rảnh thì sang gặp, có vấn đề gì không". Sợ em nghe thấy lại nghĩ lung tung, tôi xử ngay mấy đứa bạn miệng thanh minh "bạn thân tao thôi" mà lòng thì thắt lại. Chưa bao giờ hai tiếng "bạn thân" cất ra từ tôi lại nghe đắng nghét và đáng ghét đến vậy. Tôi đã từng định thổ lộ với em bao nhiêu lần nhưng đều thất bại. Một chiều khi ngồi nghe em kể chuyện vu vơ, định nắm tay em để nói cho bằng hết, thế mà đột ngột em buông một câu: "Sao mấy đứa bạn thân lại có thể yêu nhau nhỉ. Làm bạn có thể làm cả đời, yêu đương biết đâu vài hôm lại bỏ" - em đang nói về đứa bạn em. Tôi bất giác giật mình ậm ừ cho qua, nghe như có một bàn tay bóp trái tim ra làm trăm mảnh
Em đã từng yêu một người, và em cũng từng kể với tôi. Đó là kẻ học cùng lớp đại học của em, một tên bí thư lanh lợi và tự tin, thỉnh thoảng lại kể cho em những câu chuyện cười hoặc hát cho em nghe. Tôi tự nhìn lại mình, những câu chuyện cười qua lời tôi đều nhạt nhẽo một cách khó hiểu, dù rằng em vẫn hay cố cười cho tôi đỡ ngượng, còn hát hò thì thôi không muốn bàn nữa. nghĩ mà não cả lòng. Mỗi lần nghe em nhắc về hắn, tôi cố tình tưởng tượng ra một kẻ xấu trai, lôi thôi nào đấy cho đỡ thấy buồn, thế mà lúc gặp lại là một tên đẹp trai sáng láng. Cái hi vọng rồi người yêu em sẽ có cái không bằng mình sụp đổ.
Đúng buổi chiều hôm hẹn nhau đi mua áo cho tôi, em đã không tới. Tôi giận em. Dù chẳng có quyền gì. Em nói là chiều hôm ấy bận đi chơi cùng tên bảnh bao đó, rồi sau đó mới nhớ ra, đã mua áo luôn cho tôi luôn. "Anh ấy bảo áo này đẹp, hợp với cậu đấy. Anh ấy thử rồi, nhìn được lắm". Tôi chán hẳn, không buồn nói chuyện cùng em mấy ngày. Cái áo màu xám ngoét ấy tôi đã cho vào cái góc tủ nào không biết, và cũng từ đó chẳng bao giờ mặc cái áo nào màu xám nữa. Tôi cũng biết rằng yêu là hạnh phúc khi người mình yêu hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc hơn thì vẫn là thấy người mình yêu hạnh phúc bên mình. Ôi, nhiều lúc tôi thấy mình thật ích kỉ.
Sau lần ấy em đã hẹn tôi ra bờ hồ chơi, hôm ấy cũng là mùa thu. Cái lạnh mơn man của cơn gió lùa qua da, tôi chẳng thấy mình còn giận em chút nào nữa. Bởi chẳng bao giờ tôi có thể giận khi nhìn thấy nụ cười trong veo trong ánh mắt em. Tôi quên nói là em có đôi mắt thật đẹp và luôn sáng một cách lạ kì. Em ngồi nói cười thật nhiều, lâu lâu lại ngồi im nhìn ra xa. Em nhìn mùa thu, còn tôi nhìn em. Mùa thu thật đẹp, hồ gươm thật đẹp. Ở bất cứ nơi đâu có em, đều như một giấc mơ.
Thế mà đã một mùa thu tới nữa, một năm nữa lại trôi qua. Em đã chấm dứt với tên kia, còn tôi vẫn chưa thể chấm dứt được mối tình năm nào cho em. Tình yêu đầu, luôn mong manh nhưng lại khó quên đến kì lạ. tình đầu lại là tình đơn phương, cái cảm giác bên em mà không thể nói thành lời cứ làm trái tim tôi điên đảo. Sợ để tuột mất em làm tôi muốn nói một lần, nhưng sợ nói ra em lại rời xa tôi mãi mãi. Em đã là một phần của cuộc sống tôi, là người luôn nằm trong những giấc mơ của tôi, là người đầu tiên tôi nghĩ về trước lúc đi ngủ và mỗi lúc sớm mai.
"Hoa đầu mùa bao giờ chẳng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ chẳng say
Mối tình đầu bao giờ chẳng vậy
Thật ngọt ngào và thật đắng cay"
Cơn gió mùa thu luồn qua khe cửa, làm buốt cả trái tim đang rối bời. Mùa thu rồi, lá vàng, gió thu, tiết trời se lạnh...Tôi nhớ em. Nhớ đến quặn lòng. Nhiều lúc muốn lôi em ra khỏi tâm trí mình mà ôm ghì lấy em thật chặt, chẳng bao giờ để em rời xa nữa. Với tay lấy chiếc điện thoại đầu giường, gửi cho em một tin nhắn "lạnh đấy, mặc ấm vào". Em nhắn lại một khuôn mặt cười rồi không trả lời nữa. 15 phút sau: "Đang làm gì đấy?". 20 phút sau: "Hôm nay đi học không?". 30 phút sau: "Làm gì mà không trả lời thế hả?". Tôi không nhớ là chiều hôm đó đã gửi cho em bao nhiêu tin nhắn, bao nhiêu cuộc gọi mà em không có một câu trả lời. Tôi tới nhà em cũng không có người ở nhà.
Cả một buổi chiều tôi không thể đứng yên, tôi đi cả Hà Nội tìm em. Đi tới nơi đâu dường như cũng có dáng em ở đó. Tiếng em cười, cả làn tóc nâu mềm bay bay giữa trời thu, ánh mắt như nước mùa thu. Em đã mang cả mùa thu của tôi đi, để giờ đây khi em lặng lẽ biến mất, mùa thu u ám tới đau lòng .
Tôi nhớ một câu nói mà đã từng nghe: "Chỉ khi yêu, bạn mới biết sự im lặng của người đó có sức tàn phá như thế nào với con tim bạn". Cái cảm giác gần như mất đi một điều quan trọng suốt bao năm trời làm tôi không thể thở được, trái tim như tan chảy ra. Vì em...Tôi mới hiểu được rằng mình đã yêu em tới thế nào.
Tại sao tôi lại không nói ra? Ngớ ngẩn cất những yêu thương cho riêng mình để làm gì cơ chứ. Tôi yêu em là quyền của tôi, em không yêu tôi lại là quyền của em. Vì dù em có từ chối hay đón nhận, tôi vẫn yêu em cơ mà. Những yêu thương dù nhỏ bé hay mong manh, nếu không cất thành lời rồi cũng vỡ tan như những bong bóng xà phòng, yêu thương từ một phía sao gọi là yêu thương trọn vẹn? Tôi chưa kịp nói cùng em những điều đó, sao em lại đột ngột biến mất đi như vậy. Hà Nội, người giấu em ở nơi đâu?
Tôi điên cuồng đi tìm em, cái giọt nước mắt đã từ lâu chưa rơi, tự nhiên làm mắt tôi ướt nhòe. Đó là khi dừng lại ở góc cây lá vàng chúng tôi hay ngồi, tôi thấy em. Tôi đã lục tìm cả thành phố, mà lại quên đi nơi mình hay tới nhất, nơi mà đã gieo vào lòng tôi cái tình yêu quay quắt này. Tôi gọi tên em, chẳng còn nghe nổi giọng nói của mình nữa. tôi không hiểu tôi đã chạy tới bên em như thế nào, tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của em, và rồi ôm chặt em trong vòng tay. Tôi nói thật nhiều, như một giọt nước tràn li bao lâu nay, bao yêu thương vỡ òa ra hết. tôi khóc, em cũng khóc.
Ôm em trong tay , mà tôi lại cảm giác như mình là một đứa bé đang bên cạnh em vậy. Chiều, rồi tối, chẳng biết tôi đã ôm em bao lâu. Chỉ thấy mùa thu tràn ngập bên tôi, hát một khúc nhạc yêu thương bình yên đến lạ. Tối hôm đó, nắm tay em dạo mãi trên con đường dài. Chỉ mong con đường dài bất tận, tôi lặng lẽ, em cũng lặng lẽ. Tôi chẳng mảy may hỏi tới câu chuyện lúc chiều. Chỉ cần bên em là đủ, mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa.
Tình yêu là một điều kì diệu nhất mà tôi gặp trong cuộc đời này, nó như những phép màu lạ kì mà chúng ta không thể đoán trước được. Giống như cách mà tôi và em yêu nhau. Cách mà tôi và em cùng đi đến tình yêu. Đó là thời gian, là sự thấu hiểu, là cả sự màu nhiệm. Bởi sau một ngày đầy nước mắt và hạnh phúc bên em. Khi trở về mở trang facebook của mình, tôi mới thấy tin nhắn của em tự lúc nào. 8h10' - 5 phút trước khi tin nhắn đầu tiên của tôi tới...
From Nắng lang thang: "Tớ yêu cậu. Điều này có lẽ hơi khó tin. Ngay cả tớ cũng còn mơ hồ về điều đó. Mơ hồ về tình cảm của chính mình và cả của cậu. Tớ không muốn mất đi một người bạn tuyệt vời trong cuộc đời này, nhưng tớ cũng không muốn để những yêu thương cứ mãi đi vào quên lãng và vô vọng. Cậu biết không, thời gian có thể xóa nhòa tình yêu, nhưng cũng có thể làm cho nó thêm sâu đậm và da diết. Có phải là cậu ngốc không, khi cứ mãi mãi chẳng bao giờ nhận ra điều đó.
Nhiều khi có phải do tớ ảo tưởng không mà luôn nghĩ cậu cũng dành tình cảm cho mình. Nhưng tớ là con gái, mà với những điều không chắc chắn đó, tớ chẳng đủ can đảm để nói ra cùng cậu. Nhưng tớ lại nhận ra rằng, cậu là người duy nhất cho tớ cảm giác bình yên mỗi lần ngồi sau xe đạp trên phố đông, ngồi ngắm hồ Gươm nhữn chiều thu như thế này. tớ đã gặp cậu rồi quen cậu, gặp cậu rồi nhớ cậu, gặp cậu rồi yêu cậu...tớ tưởng rằng mình yêu cậu bởi những lần gặp mặt. Nhưng hình như tớ nhầm rồi, vì giờ ngay cả không gặp cậu tớ vẫn yêu. Làm sao bây giờ...Tớ không muốn dối lòng mình và dối cậu thêm một lần nữa, tớ sẽ nói, vì kết quả ra sao, dù cậu không yêu tớ, thì tớ vẫn yêu cậu. Dù nó không trọn vẹn nhưng nó vẫn là tình yêu...
Hôm nay cậu không yêu tớ, không có nghĩa là mai cậu không yêu tớ. Mai cậu không yêu tớ không có nghĩa là cả đời cậu sẽ không yêu tớ. Yêu là cần hi vọng mà phải không cậu. Thế nên tớ đặt hi vọng vào cậu. Có mạo hiểm quá không nhỉ? Tớ không hỏi cậu có yêu tớ hay không nên cậu cũng không cần trả lời đâu nhé, tớ sợ những đau thương lại bắt đầu từ câu nói đó. Chúng ta cứ bên nhau, tớ cứ yêu cậu. Rồi một ngày cậu cũng sẽ yêu tớ, dù tớ chẳng biết là bao giờ. Nhưng cứ tin, cứ yêu. Nhé! Tớ yêu cậu, à không...Em yêu anh!
Mùa thu ngoài kia kìa, lạnh đấy, mặc ấm vào nhé ".
=> Blog hay về mùa thu kể về một tình yêu đẹp của chàng trai dành cho cô gái là người bạn thân của mình nhưng không dám thổ lộ làm cho chàng trai cảm thấy đau lòng khi cô ấy biến mất vào mùa thu cũng như hối hận khi không nói ra tình cảm của mình. Thông qua blog về mùa thu này, tác giả muốn gửi đến người nghe thông điệp là cứ yêu đi, đừng chần chờ mà hãy nói lời yêu thương, đừng để phải hối hận. Vào mùa thu này, bạn đã có người song hành trên bước đường đời rồi chứ?
Hình ảnh đẹp về mùa thu
Gửi em dấu yêu!
Trên con đường ngập tràn hoa lá đỏ, anh chợt nhận ra trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở!
Anh hỏi em có buồn khi xa anh? Em khẽ cười và bảo " Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho anh!".
Một tháng bên xứ Hoa Anh Đào, trên những con đường ngập nắng thu! Giữa chốn tấp nập đông người sao có những khoảng trống ta không thể lấp đầy!
Giờ anh đang tìm em ở chốn không em! Em thật gần!
Người ta thường bảo nước mắt con trai chảy sâu trong tim!
Em đã cho anh biết thế nào là cho và nhận! Yêu và được yêu!
Em thường bảo con trai phải thật mãnh mẽ, không được yếu mềm dù trong bất cứ hoàn cảnh nào!
Nhưng con người đâu phải cây cỏ! Ta không muốn rơi lệ sao lòng dưng dưng!
Giá như biết không có nỗi nhớ trong đêm tuyết lạnh nơi xứ Người! Nỗi nhớ trong anh cứ trào dâng theo từng kỉ niệm! Nối dài, dài mãi theo những vì sao ước!
Đêm nay anh đứng chờ sao Băng! Chỉ ước một điều thật nhỏ, thật nhỏ thôi! Nơi hoa sữa đang hé nụ, nhành Lan Tím đang tỏa hương, bên khung cửa có người đang dõi bước anh đi.
Em đợi anh về! Lời em nói trước lúc anh đi. Bao tình cảm chất chứa em gửi gắm theo những trang thư! Anh đợi hoài, đợi mãi! Sao vẫn không thấy hồi âm!
Em từng bảo với anh điều đau khổ nhất trên đời là không được sống với cảm xúc thật của bản thân! Em không muốn cho ai biết cảm xúc thực của bản thân! Đơn giản bởi có những điều đâu cần phải nói ra anh nhỉ!
Tự em bảo em không buồn khi xa anh đâu! Em quen rồi! Khi anh gọi điện, em lặng thinh không nói! Chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào thôi!
Có ai lấy đi được quá khứ bao giờ đâu! Nó sẽ mãi còn trong kí ức mỗi người! Lịch sử sẽ không tha thứ cho những ai lãng quên nó!
Nếu ai không có quá khứ người đó không thể có hiện tại!
Em là người anh yêu hiện tại! Mãi mãi anh không thể phủ nhận được quá khứ! Nhưng anh luôn sống hết mình trong hiện tại!
Vậy là xa Việt Nam, xa em! Xa mùa thu Hà Nội!
Nơi phương trời xa, giữa mùa đông băng giá, trái tim anh ấm nồng bởi anh biết...
(Tác giả: Nguyễn Văn Hoàn)
=> Blog này là tâm sự của một chàng trai khi mùa thu về. Hãy cùng đọc để có thể cảm nhận cũng như đong đầy được tình cảm yêu thương nhé.
Sự kết thúc của mùa hè là bắt đầu của một mùa thu đầy lá vàng rơi khiến cho lòng người bỗng nhiên xao động một cách lạ thường. Không còn cái nóng bức, ngột ngạt của mùa hè, nghe đâu đó có chút se lạnh nhẹ nhàng. Vô tình nhìn chiếc lá khẽ rơi, chao đảo vài cái trong gió rồi nhẹ nhàng chạm đất, giật mình rằng thu khẽ đến tự bao giờ.
Mùa thu đến mang theo cái gì đó rất bình yên, một sự phẳng lặng đến lạ thường, như nước hồ mùa thu lăn tăn không gợn sóng. Là thời gian ngắn để ta dừng lại một lát, chậm lại một chút nhìn vào cuộc sống và bắt đầu những thử thách hay đơn giản chỉ là nhớ lại rằng một mùa đông đầy gió lạnh sắp đến.
Mùa thu là mùa của những cơn gió heo may lành lạnh mỗi buổi sớm, mùa của bầu trời xanh cao vời vợi không gợn bóng mây, mùa của những góc phố tháng 8 nồng nàn hương hoa sữa. Chả biết từ bao giờ, mùa thu gợi đến cảm hứng thi ca, là những bản ballad nhẹ nhàng và êm đềm, dần đưa con người chìm sâu vào giấc ngủ thư thái, không suy nghĩ lo toan giữa những tấp nập của cuộc sống. Êm đềm và buồn chán, hai thứ đó khác hẳn nhau nhưng lại cách nhau một ranh giới quá mong manh. Những người quá nhạy cảm với cuộc sống họ thường không nhận ra ranh giới đó để rồi thật sâu trong thâm tâm họ mặc định rằng : mùa thu buồn lắm.
Tháng 8 mùa thu, những ký ức thời xưa bé lại ùa về. Ta nhớ cái đèn lồng tự làm bằng lon nước ngọt đầu tiên, ta nhớ chiếc đèn ông sao đầu tiên, cùng lũ trẻ con trong xóm háo hức rước đèn khắp xóm rồi quây quần phá cỗ dưới ánh trăng. Ta nhớ những tiếng cười giòn tan trên những khuôn mặt lũ trẻ lấm lem bụi bẩn lấm tấm mồ hôi, lại đưa tay áo lên mặt quệt rồi lại lao vào vui đùa. Lúc đó người lớn nói rằng: trên trăng có chú Cuội ngồi gốc đa. Để rồi mỗi khi trăng tròn lại ngước đôi mắt ngây ngô lên bầu trời tìm chú cuội. Trăng hôm nay tròn như chiếc bánh.
Bất giác giật mình trở về với thực tại, một chút trong tâm hồn ta muốn ở lại với những kỷ niệm thơ bé. Nơi ta thấy sao rất đỗi bình yên, thấy sự nhẹ nhàng trong tâm hồn, nơi ta tìm được sự yên ả giữa những bộn bề vấn vương.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Biết bao thế hệ rồi cũng sẽ lớn khôn, chỉ có trăng là vẫn vậy.Tuổi thơ biết bao thế hệ gửi gắm cả vào ánh trăng.
Mùa thu mang theo những cơn mưa bất chợt, mưa chợt đến rồi chợt đi mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Mưa trong veo.
Đâu đó có ai chầm chậm dừng xe, phủi nhẹ trên áo vài giọt lá vàng lấm tấm trên vai. Ngước mắt lên nhìn những tia nắng xuyên qua khe lá, khẽ mỉm cười: mùa thu- rồi lại hòa mình vào dòng người xuôi ngược.
Sống chậm lại một chút giữa cuộc sống đầy lo toan, chỉ một chút se lạnh của gió heo may, một chiếc lá vàng rơi cũng khiến cho ta bồi hồi. Tự tìm thấy cho mình chút gì đó thư thái trong tâm hồn để tiếp tục đến với cuộc sống với bao điều kỳ diệu đang ở trước mắt.
=> Mùa thu đến mang đến cho mọi người nhiều cảm xúc, nhiều tâm trạng khác nhau và khiến kí ức đã được vùi sâu ùa về cũng như mùa thu đến, mọi thứ đều diễn ra thật chậm.
Ôi quên mất, không biết mình đã chia tay mùa hạ tự lúc nào. Mà sáng nay, chợt nhận ra ngọn gió heo may lướt mình qua từng phiến lá, qua làn sương mỏng mảnh giăng giăng trên ngọn cỏ, cành cây.
Rồi những giọt mưa thu thức gọi trong tôi lúc lãng đãng, lúc mơ hồ, lúc da diết rất khó gọi tên.
Lạ nhỉ, mưa thu không như mưa bụi tháng giêng hay mưa rào tháng sáu. Và càng khác xa mưa đông tê buốt lê thê. Mưa thu có nét riêng chừng như lặng lẽ mà khơi gợi bao nỗi niềm.
Mưa thu chợt đến, chợt đi. Chỉ nghe hồn mình lâng lâng. Nhiều khi như chẳng thấy mưa đâu... chỉ thấy những giọt nước trong suốt như pha lê buông mình qua vòm lá, rơi xuống rồi tan loãng vào lòng đất tạo ra nhựa sống cho cỏ cây hoa lá.
Ai chẳng ngẩn ngơ khi được thả hồn theo giọt mưa thu e ấp thẹn thùng để lòng mình cứ dặt dìu cùng ai bước nhỏ chiều quê. Ai chẳng bâng khuâng, hoài niệm khi nghe giọt mưa thu gõ nhịp cho tình yêu đôi lứa xích lại gần nhau, cho tình duyên càng thêm da diết.
Mưa thu bất chợt. Không hẹn trước, có thể mưa bất kỳ lúc nào trong ngày, trong đêm.
Tiếng mưa ban ngày dóng diết hân hoan, mang theo hương vị ngọt ngào cho lòng xuyến xao lãng mạn. Cho dòng thơ, điệu hát thăng hoa. Mưa vẫn rơi mà đàn chim vẫn vỗ cánh gọi bầy, vẫn líu lo chuyền cành tình tự.
Mùa thu. Nhìn chiếc lá rơi ta đã nhận ra nét riêng của mùa thu " Lá rơi rất mỏng như là rơi nghiêng" và mưa thu cũng vậy. Trong đêm tiếng mưa cũng mỏng, ngỡ là hơi thu.
Có ai dám xác quyết mình không có giây phút cô đơn?! Trong những giây phút ấy cho ta hiểu mình, hiểu người mà ngẫm suy nhân tình thế thái. Rồi tự vỗ về bằng khúc tự ru cho trái tim đỡ bớt hanh hao, cho nỗi lòng bớt đi sầu khởi cô đơn. Và giọt mưa thu đồng điệu vỗ về cùng ta.
Mưa thu đã dứt. Trăng thu sáng quá, trời thu xanh quá...Và tiếng thu thánh thót đang dặt dìu khắp nẻo đường quê.
Giọt nắng vàng đầu tiên xuyên qua tán lá rọi vào mắt làm em nheo mắt ngước nhìn. Buổi sáng thức giấc, bước ra ngoài thấy trời se lạnh, lần đầu tiên sau những ngày hè oi ả có cảm giác lành lạnh của hơi sương...em chợt nhận ra mùa thu đã đến.
Ngày nào cũng đi trên con đường này mà em không nhận ra sự chuyển mình của đất trời sang thu. Sáng nay ... chỉ qua một đêm thôi mà dường như mọi thứ đã thay đổi.
Mùa thu đã đến...ngoài trời những chiếc lá vàng trao lượn từ trên cành cao rồi đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất vô tình đậu trên vai em. Đỡ lấy chiếc lá lật qua, lật lại ngắm nghía chiếc lá mềm mại và mỏng manh như người thiếu nữ trong tà áo dài trắng. Thật đẹp, thật dịu dàng.
Tiết trời ngày thu nắng không quá rạo rực, oi bức. Những ánh nắng nhẹ nhàng, ấm áp làm yên lòng người.
Không còn nghe thấy tiếng Ve ngày hè ồn ào râm ran, mà thay vào đó lặng yên lắng tai nghe thoảng đâu đó tiếng gió cuốn lá vàng xào xạc.
Phượng đã đỏ hết mùa hè giờ nhường chỗ cho hoa điệp vàng khắp phố phường, hai bên đường những cánh hoa điệp vàng rung rinh trong gió thu về.
Gió se lạnh buổi sớm, hơi sương buổi sáng mùa thu làm em nghĩ đến anh. Người thường khoác thêm chiếc áo mỏng, quàng thêm cái khăn voan mỗi khi em ra ngoài. Anh nói vì anh sợ em sẽ bị ho. Trong vườn nhà ai hoa cúc vàng nở đó đây... Thu đã về.
Ánh sáng diệu kỳ của buổi giao mùa ánh nắng vàng lung linh ấm áp. Thi thoảng những cơn gió nhè nhẹ thổi vào mặt người đi đường làm mái tóc em rối bời nhưng không sao vì anh sẽ vuốt tóc em thật nhẹ.
Trời trở lạnh là bắt đầu của mùa đan len, em lại ra chợ chọn mua những cuộn len thật đẹp, thật ấm áp rồi kỳ công hỳ hụi đan tặng cho những người mình yêu quý. Anh thường nói lạnh thế này mà được quàng.
Mùa thu, những gánh hàng rong khắp phố đâu đâu cũng thấy bày toàn ổi, hương ổi chín lan khắp phố. Em lại cùng anh đi dạo trên phố, thấy thèm cảm giác ngọt bùi của vị ổi.
Hà Nội ồn ào, người đi lại hối hả mấy ai nhận ra sự chuyển mình của thời tiết. Chỉ có anh và em hay lang thang trên những đường phố Hà Nội để cảm nhận mùa thu Hà Nội.
Buổi sáng mùa thu trời trong gió mát trên nền trời trong xanh chỉ trôi lưa thưa vài áng mây mỏng lang thang, thong dong thả bộ trên không trung ngắm nhìn những dòng người vẫn hối hả cho cuộc sống thường nhật. Em thả bộ trên con đường vẫn đi hàng ngày nhưng hôm nay có thêm một điều mới đó là những chiếc là vàng bay...
(Tác giả: Diệp Hương)
=> Thông qua bài blog về mùa thu của tác giả Diệp Hương, chắc chắn, bạn đã cảm nhận được khoảnh khắc chuyển mùa vô cùng tuyệt đẹp.
Hôm nay như mọi ngày em lại qua con đường hoa sữa. Ngào ngạt và tinh khiết. Trắng lắm và đẹp lắm! Cả một khoảng không toàn một màu trắng ngà, cả một không gian đượm mùi hương... Em thấy mắt mình hun hút, và thấy lòng chênh vênh.
Lại là nỗi nhớ...
Em đã không thắng nổi mình khi vẫn gửi message cho anh! Vẫn vậy! Bởi em không chỉ sống bằng trái tim rất đỏ mà bốn bên em còn đặc đầy kỷ niệm. Kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng rất chông chênh. Như những làn gió mùa này: lành lạnh và hoang dại, như hương hoa sữa mùa này - nồng nàn và mê đắm...
Sài Gòn sẽ không thể có nhiều hoa sữa như nơi em đang đứng. Đó là đặc trưng thu miền Bắc. Và anh, anh cũng không bị kỷ niệm gọi hồn về day dứt như em. Có biết không, trước kia em chưa bao giờ quan tâm tới hoa sữa? Bởi tại em không thích mùa thu, bởi tại em tránh xa những gì có thể gợi lòng mình buồn. Tại bởi vì anh yêu loài hoa ấy nên em mới tập yêu nó. Còn anh, vì sao? Hay cũng tại bởi quá khứ có ai đó đã từng rất yêu loài hoa ấy?...
Có thể...
Em thấy lòng mình bắt đầu rỗng rão. Yêu thương vay mượn em đem trả hết rồi. Bây giờ chỉ giữ lại những gì thực sự của em thôi. Những gì chưa tới và đã qua em trả lại hết cho mùa thu cũ! Có còn là chút nuối tiếc để lại cho ngày mai thôi!
Em thấy lòng mình hờn dỗi. Nhưng em không có lý do để hờn dỗi. Em đành im lặng.
Sớm mai thức dậy, thu sắp tàn, đông sẽ tới. Em biết là anh vẫn sẽ nhắc em "Mặc áo ấm khi đi làm, phải cẩn thận gió lạnh". Nhưng mà biết không thương yêu: gió trời không lạnh như những xa xôi em đang phải găm lại trong tim mình?
Sớm mai này không biết lòng em có còn chờ đợi nhiều như hiện tại hay không? Sớm mai này có thể trái tim rất đáng thương của em không biết khao khát nữa. Và anh, biết đâu rồi lại không còn ý nghĩa thì sao?
Em không biết ngày mai...
Anh cũng không biết ngày mai...
Nhưng ngày hôm nay thương yêu vừa mong manh, vừa xa xôi, vừa cồn cào như thế.
Em biết phải làm sao đây?
Anh!
Thôi thì cứ mặc ... Một tấm lòng đành để gió cuốn đi...
Em đã sống bằng trái tim đam mê của tuổi trẻ. Và vẫn còn lòng kiêu hãnh cho riêng mình ...
Có thể đó là thứ duy nhất còn lại trong em khi buộc phải buông rơi.
Mùa thu này, em vẫn khoác cho mình chiếc khăn màu đỏ ấy bước đi trong gió. Những bước đi chông chênh với chiếc khăn màu đỏ. Màu của niềm tin, của hi vọng và của đam mê.
Ta đã bỏ qua cái thói quen đếm tháng ngày trôi qua kẽ tay, không còn để ý đến sự đổi thay của sắc lá lúc chuyển mùa, vì Sài Gòn không có mùa nào rõ rệt.
Bất chợt ta nhớ ra bây giờ tháng 8 rồi đó em, tháng 8 mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ? Ta bỏ thói quen tự vấn, thói quen nói chuyện với cây hay tư lự một mình một góc, đã lâu rồi ta không một mình, lâu rồi ấy nhỉ.
Lãng đãng, Sài Gòn vẫn còn mùa mưa, cơn mưa chiều ồn ào giận dữ mà cũng dai dẳng lắm, lai tạp cảm xúc rồi hay chăng? Giống như con người, ở Sài Gòn nhưng lúc nào cũng đa mang với Hà Nội.
Tiễn người ra đi, không hẹn ngày về, ừ đây đâu phải là nhà của người ta đâu mà trở về, chẳng qua là người ta về lại nơi người ta đã ở thôi, một Hà Nội xanh biếc xanh, nhưng sao với mình nó xa vời thế? Nặng nợ với người Hà Nội quá, đủ để viết tiểu thuyết Anh có thích Hà Nội không mất rồi.
3 năm trước, con người này ưu ái Hà Nội lắm, dành những mĩ từ cho nó, vì con người này còn nhìn cuộc sống với một màu hồng và hy vọng ngày ra Hà Nội, 3 năm sau, hiện tại đã nhạt bớt những thứ mĩ miều, và bản thân đã đủ những trải nghiệm cùng những đớn đau để đón chờ những thứ tồi tệ nhất.
Hà Nội đã nhạt nhòa lắm rồi, không còn đồi cỏ may, không còn con đường lá bay nữa, thay vào đó là sự hụt hẫng, con đường bụi bặm, chật chội, giá cả đắt đỏ, và nó lại giữ mất người tôi yêu.
Ta giật mình khi chỉ mới hôm qua thôi, ta muốn rủ một ai đó đi cafe mà không có, không tìm được một ai, chẳng hề giống như trước kia, em độc thân em quyến rũ, em chẳng còn độc thân nữa, chẳng quá em đang cô đơn thôi...Cô đơn theo cách của riêng em..
Những ngày tháng 8, trở về nhà với một chuyến đi vội vã không hẹn trước, ăn với mẹ được vài bữa cơm, ngủ với nội được một giấc tròn, cho nhỏ em đi chơi biển, ngắn ngủi thôi nhưng nó khiến ta nhẹ nhõm hơn nhiều. Thanh thản, anh về nhà ai cũng quý, nhất là làm cho Ớt nhà mình cười. Hay thật
Lần này ra Hà Nội được gặp bao nhiêu là bạn, ăn bao nhiêu là món. Cảm ơn Cóc thún, Hải hâm, Dung béo( cho dù giờ mày đang cần tăng cân), Zero, cảm ơn nhà Cú: anh 3, 5, Uty, cảm ơn mọi người vì sự tiếp đón chu đáo ấy. Lần này không cần lang thang Hà Nội một mình nữa, anh chở ta đi dọc những con phố, giới thiệu ta chỗ này chỗ kia, mà không biết rằng trước đây ta đã đi qua những con phố ấy cả chục lần rồi, nhưng mỗi lần một tâm trạng mà thôi. Ngồi sau tấm lưng ấm áp ấy, đột nhiên rơi nước mắt. Quả thật lần này ta không đủ tự tin để giữ được anh, không đủ dũng cảm để bắt đầu lại mọi thứ nếu như ...
Quay lại Sài Gòn trong chuyến bay đêm, chỉ có một mình, định mệnh khiến anh không thể tiễn ta được hay sao ấy. Ta không muốn anh nhìn ta khóc nữa. Vẫn cảnh ấy, vẫn nơi ấy, chỉ có lòng người là khác thôi, yêu hay ghét cũng từ mình mà ra.
Sài Gòn trước đây sao chật chội, nhưng giờ ta thấy trống trãi quá vậy, góc này góc kia đều thấy anh thôi. Chắc có lẽ phải một thời gian nữa ta mới quen với nó được.
Muốn công việc quay lại cho ổn định đi, để ta còn tiếp tục sống nữa chứ. Chỉ có vùi đầu vào công việc thì mới hết suy nghĩ linh tinh thôi.
Ốm quặt quẹo cả tháng với việc đen xì và sút cân, mệt mỏi và cảm giác không tốt một chút. Lại tập làm quen với những thứ xưa cũ, sau này có con gái, nếu nó yêu thằng nào ở xa sẽ tét vào mông cho biết thân
Quay lại với cafe một mình, với máy tính và những cảm xúc linh tinh. Vâng, tôi ổn!
(Tác giả: Thương Nguyễn)
Sáng, gió về mơn man bên nắng. Hình như không khí cũng dần dần bớt oi nồng hơn nhiều. Từ trên cao nhìn xuống thành phố, se sẽ sương đêm ngấm vào da thịt, gió biển mơn man khiến lòng em chếnh choáng. Ghét cảm giác này, nhưng lại luôn đi tìm nó, dường như trong em luôn tồn tại nhiều mâu thuẫn song song với nhau. Và vì thế, nên tới tận bây giờ, dù đã hơn một năm trôi qua rồi, mà sao vẹn nguyên trong em vẫn là một niềm nhớ. Nhớ anh, người con trai có nụ cười Hà Nội...
Chắc bây giờ, Hà Nội đã vào thu, cái lạnh se sẽ, âm thầm ngấm vào từng dòng người qua lại mà anh vẫn kể em nghe dù chưa được lần nào cảm nhận, nhưng sâu thẳm tâm hồn vẫn mường tượng ra điều đó. Ừ! Hà Nội vào thu. "Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội..." phải không anh?
Thu Hà Nội đẹp, buồn và dễ làm con người ta cảm nhận được cái tình của người Hà Nội hơn, đúng không anh nhỉ? Để bây giờ, em đứng ở đây, cách Hà Nội cả bảy trăm cây số mà vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn thương, vẫn khao khát về một mùa thu Hà Nội...mùa thu đó có cả anh.
Nhớ rằng anh vẫn thường kể, thu về Hà Nội kĩu kịt những gánh cúc vàng, ngan ngát hương sen, say say trong cái tiết trời đầu thu lành lạnh, cái đẹp giản dị mà chẳng một thành phố nào có được. Biết em thích ổi, anh bảo ra Hà Nội vào thu, anh sẽ dẫn em vào khu vườn mẹ anh trồng, ở đó thu về ngan ngát hương ổi đào, ổi cơm. Thu Hà Nội đi vào cả thứ quả thanh khiết mộc mạc đó. Anh sẽ dẫn em đi dưới những tán cây mùa lá rụng, dưới cái khung trời trong xanh trong vắt, em sẽ được nhẹ nhàng đi trong cơn mưa của những chiếc lá me vàng bay lả tả. Anh bảo không phải ai cũng cảm được cái đẹp đó đâu. Và anh sẽ cho em thấy Hà Nội của anh, nó đẹp tới nhường nào!
- Em có biết Hà Nội đẹp nhất vào những ngày nào không?
- Chắc là những ngày thu sang phải không anh?
Mỉm cười anh nắm chặt lấy tay em, như chính em là một phần nào đó mùa thu của anh vậy. Cảm giác cảnh vật trước mắt em như bao phủ một sắc thu riêng của Hà Nội, thu Hà Nội của anh là cánh đồng cúc vàng rợp mắt, là mùi hoa sữa ngan ngát hương đưa. Mắt anh sáng, nhìn về một hướng xa xăm, vầng trán rộng và những âu lo trên khuôn mặt giãn ra. Chỉ vì lúc đó anh đang cho mình sống với thu của Hà Nội.
- Hà Nội sinh ra để người ta nhớ và yêu, Hà Nội có mùa thu đẹp se sắt lòng người.
- Vậy, Hà Nội nằm ở góc nào trong anh?
- Hà Nội đó là kí ức, là niềm thương, là nỗi nhớ của anh. Là Hà Nội mà anh mong sẽ cùng em sống ở đó.
Anh khẽ nhướn đôi chân mày, dìu em đi dưới tán cây mùa lá rợp bóng. Anh vẫn vậy, vui vẻ, và lạnh lùng bí hiểm, nhưng lại man mác và hoài cổ mỗi lúc nhớ về Hà Nội. Vậy cho nên em cũng như được sống trong chính cái thu đó. Chắc hẳn với anh, Hà Nội là cả một niềm nhớ lớn lao, thu Hà Nội là cả một mảng màu chẳng bao giờ phai nhạt dù cuộc sống có kéo anh đi tới tận đâu chăng nữa.
- Thu về rồi em ạ! Thu Hà Nội trầm mặc man mác buồn, nhớ Hà Nội phố!
Những lúc sánh bên anh, nhất là những chiều gió lộng hương biển cả tràn vào qua nỗi nhớ, anh lại không khỏi nhắc tới Hà Nội của anh. Một Hà Nội ẩn sâu trong lòng những cổ kính, một Hà Nội có nỗi nhớ của người xa quê đau đáu. Một Hà Nội của anh, và của cả những tương lai anh vẽ ra có anh, có em, có những chiều hoa vàng rơi ngập lối. Anh và em sẽ cùng nhau bước trên thảm cỏ xanh và đi dạo.
- Em à, tự dưng nhớ thu Hà Nội quá!
Em phụng phịu lúc nhìn lên, anh đang mơ màng, sống mũi cao và thẳng, ẩn sau cặp kính đen kia là một cái nhìn mơ màng đến xa xăm. Cũng biết anh nhớ Hà Nội của anh, nhớ nhà, em chỉ muốn đưa tay, nắm lấy cái Hà Nội trong nỗi nhớ đó để đem về cho anh.
Quen anh cũng vào một ngày cuối thu, chỉ khác là chẳng phải thu Hà Nội, thu của thành phố biển nơi em gặp anh, chỉ có nắng và gió, đôi ba cơn mưa rào bất chợt...thế cho nên, em bị cuốn hút bởi anh - người con trai Hà Nội - người mang thu Hà Nội tới cho em trong những câu chuyện, sự quan tâm và cả nụ cười...ấm áp như nắng thu Hà Nội. Cũng chẳng ai hiểu được vì sao, một chàng trai Hà Nội, hào hoa, phong nhã, nhẹ nhàng tinh tế như anh lại có thể yêu một con nhóc suốt ngày chỉ long nhong với áo pull, quần jeans và giày thể thao như em cả. Để rồi cũng như hai thái cực của cục nam châm, bị hút vào nhau và em nghiễm nhiên coi đó là số phận, yêu anh bên anh, một chàng trai Hà Nội. Dẫu cái tự ti gái tỉnh lẻ khi bên anh nhiều khi với em cũng là một cái cớ để em giữ khoảng cách, em sợ...sợ rồi sẽ có người con gái dịu dàng duyên dáng, cái mà thơ ca vẫn ngợi ca thanh lịch nết na như gái Hà Nội, sẽ cướp anh đi. Và em tự bảo vệ mình khỏi cái tổn thương đó.
Nhớ ngày đầu gặp anh, cũng là cái lúc em mon men gõ cửa trưởng phòng chi nhánh ngân hàng đặt vấn đề về việc xin phép kiến tập tại phòng giao dịch chính của ngân hàng. Anh thường chọc rằng em liều, rất liều khi mới chỉ học tới năm ba mà dám lao vào đòi trưởng phòng chi nhánh cho kiến tập. Lúc đó em cũng run lắm chứ, chỉ là thời gian thì gấp gáp, lại chẳng thể quen ai mà nhờ vả. Vậy nên em vào hỏi thăm mấy người ở phòng giao dịch, rồi được dẫn lên phòng anh. Lúc đó gõ cửa mà tim em chỉ có nước tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Cốc...cốc...cốc..."
- Mời vào!
- Dạ, em chào anh!
Mỉm cười ngước lên sau bàn làm việc, anh lịch sự mời em ngồi, căn phòng làm việc, nổi bật với gam màu sáng. Em còn run run chưa biết như thế nào, chỉ dám một mạch đi tới bộ bàn ghế ngồi ở giữa phòng và nhìn anh nghi ngại.
- Anh có thể giúp gì cho em?
- Dạ, em...
- Nói anh nghe đi, em có thắc mắc gì về dịch vụ của bọn anh hay là có chuyện gì anh có thể giúp !
- Dạ, thực ra em là sinh viên ngàng ngân hàng, em chỉ muốn vào xin phép anh để có thể kiến tập ở đây một tuần, làm đề án cho môn tiên quyết.
- Vậy à, em được ai giới thiệu tới?
- Em, dạ không có ai ạ! Bí quá, nên em....
Lắp bắp, chẳng dám nhìn lên mặt anh. Lúc đó chắc mặt em không khác gì quả mận cuối mùa chín đỏ ửng anh nhỉ? Tới tận bây giờ em vẫn thấy mình liều và ngang. Chắc chẳng có con bé nào như em. To gan đòi gặp quản lí mà chẳng một chút sợ sệt hay lo lắng.
- Chà, cũng gan quá nhỉ? Bí quá nên làm liều à ?
Thế mà cuối cùng em lại được anh nhận, tận tình giúp đỡ cho em những ngày em thực tế, những buổi có anh, có em, có mưa hắt dài lên vệt kính nhỏ, em nhờ anh giải đáp một vài thắc mắc về thị trường tài chính. Em cứ vô tư bên anh, hỏi bài, nhờ anh kiểm tra...và không khỏi xu nịnh bằng những phút giúp anh dọn dẹp phòng làm việc, hoặc đút lót bằng vài ba li chanh cafe - món tủ từ ngày bước vào giảng đường của em!
Anh quan tâm, tinh tế, nhẹ nhàng tới em, không vồn vã để em bị cuốn vào, cũng không hời hợt để em thấy như là nghĩa vụ. Từ lúc nhận lời yêu cho đến ngày em trả anh về với mùa thu Hà Nội của anh, chẳng bao giờ anh để em buồn hết cả. Cái nhẹ nhàng mà anh mang đến, khiến em ngây ngất trong hạnh phúc, rồi anh khiến em yêu thêm Hà Nội - thành phố mà trước đây với em chỉ có ồn ào xe cộ và khói bụi đầy đường.
Từ ngày yêu anh, em hiểu thêm cái thú vui tao nhã uống trà đá bên bờ Hồ Tây của người Hà Nội dù chưa một lần được thử, biết yêu cái hương sen ngan ngát, loài hoa mà em ước một lần được ôm nó vào lòng, bận lên mình bộ áo dài trắng tinh khôi.
Hồi đó, anh bảo em ngốc, muốn có thế mà cũng chỉ ước mơ. Thế mà anh chưa kịp giúp em chụp những bức hình cùng sen Hồ Tây trong sương sớm, long lanh sớm mai đầu thu ngày anh kể vẫn còn. Vậy mà người thì đã khuất xa tự bao giờ, chẳng biết do người vô tình hay dòng đời đa đoan, cái được mất nó song hành nhau tự thuở kiếp nào. Để giờ trong em hoang hoải là một nỗi nhớ, một nỗi cồn cào đến da diết, cấu xé ruột gan trong mỗi độ thu về. Nhớ nữa không anh - chàng trai Hà Nội?
Yêu anh là cả một niềm hạnh phúc đối với em, những tháng ngày yêu nhau sao quá nhanh, ta cứ vội như sợ thời gian cướp mất đi những giây phút ngọt ngào ấy. Bao tháng năm yêu nhau như thế, hạnh phúc như thế, bình dị như thế, cái hờn giận ghen tuông cũng hiếm khi len lỏi được vào. Giữa những mảng màu chắp vá của cuộc tình dang dở là những mảng màu tối sáng chen lẫn, trong đó có anh, có em, có mùa thu Hà Nội, có thành phố biển nhỏ bé và cả những cơn mưa bất chợt, nhẹ nhàng. Nụ cười ấy, em chẳng còn có khoảng khắc nào nắm giữ, em chẳng còn có thể coi đó là dành cho em, em chẳng còn được anh ôm ấp vỗ về, được anh kể về niềm khao khát Hà Nội nữa.
Anh à, giữa cái khe khẽ chạm của một mùa thu xứ Bắc, anh có còn nhớ tới mùa điệp vàng trải thảm lối đi, có còn nhớ những chiều hun hút gió, mình đứng trên thành cầu mà hét vang, những ngày mưa nhè nhẹ, miên man một nỗi nhớ biển chiều? Ở đó, có em, có mùa thu miền Trung chẳng đẹp chẳng thơ mộng nhưng mà say sắt lòng người một nỗi nhớ lặng câm.
Yêu nhau thì dễ, biết bao nhiêu lời yêu trao nhau, bao nhiêu dự định cho tương lai, bao nhiêu lời hứa và cả ước mơ mình vun trồng. Ấy vậy mà lời chia tay lại dễ dàng, nhẹ nhàng, dứt khoát chỉ qua một cuộc điện thoại.
Ừ, em biết, so với những thiếu nữ Hà Thành em chẳng mang được dáng dấp của một cô gái yểu điệu nhẹ nhàng mà thanh thoát, em cũng chẳng phải là con gái của một gia đình dòng dõi quyền quí nào. Em càng không thể so với những yêu cầu của bố mẹ anh đưa ra. Nhưng tin vào anh, yêu anh, hạnh phúc khi mang niềm vui đến cho anh, mà em bỏ qua tất cả, vẫn nguyên vẹn trong em cái cảm giác lạc lõng khi nghe được những lời nói đó từ mẹ anh. Nhưng anh à, em không trách anh đâu...
Thật đấy! Người yêu anh thì có thể có rất nhiều, nhưng mẹ anh là duy nhất. Vì thế, cái cách anh chọn em chẳng chút oán trách, kêu ca. Em chỉ đau vì anh đi nhanh quá, vội quá...chẳng để em kịp ghi lại nụ cười ấy thêm một lần nữa mà thôi.
Em vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mẹ tìm đến em, mẹ một mình lặn lội từ Hà Nội xa xôi vào Đà Nẵng, lí do em chẳng rõ là gì. Là thăm anh, là xem mặt em, hay là chỉ để nói chuyện với em về anh. Một cuộc gặp mà em chẳng thể có một chút chuẩn bị và ngay cả anh cũng bị động bởi hình ảnh mẹ ngồi ở phòng em, và anh bất ngờ ghé thăm em. Từ lúc em biết mẹ là mẹ anh, em đã linh cảm một điều gì đó không lành.
- Cháu là bạn gái của Thanh nhà bác à?
Sợ sệt đáp lại lời mẹ, nhìn lên em thấy mẹ thật đẹp và vẻ đẹp đó toát lên một phong thái quý phái, thanh lịch và đầy nghiêm nghị. Em cũng chẳng biết mẹ nghĩ gì về em, vẫn có một khoảng cách giữa cả hai, và chính em cũng bắt đầu ngờ ngợ về lí do mà bác có mặt ở phòng em lúc đó.
- Cháu và Thanh nhà bác quen nhau bao lâu rồi?
- Dạ, hơn hai năm ạ!
- Thế giờ cháu làm việc ở đâu? Cháu có biết Thanh là con duy nhất trong nhà, sớm muộn gì cũng phải về Hà Nội hay không?
- Cháu biết ạ! Cháu đang làm hồ sơ phỏng vấn một vài chỗ, hiện vẫn chỉ làm hợp đồng. Còn việc anh như thế nào, cháu không rõ ạ!
- Đi vào vấn đề chính nhé! Bác cũng không muốn vòng vo. Thanh nhà bác là con duy nhất, lại là niềm hy vọng của hai bác, nó cũng tới tuổi trưởng thành rồi. Nó cần phải về Hà Nội trong nay mai. Còn cháu, bác không có chê trách gì hết. Nhưng mà gia cảnh hai đứa, hoàn cảnh và cả nếp sống đều khác nhau. Cũng chưa chắc cháu có theo nó về Hà Nội mà chịu xa quê hay không. Bác biết, như thế này quá đáng với cháu. Nhưng gia đình bác không chấp nhận được một người có hoàn cảnh như cháu. Mong rằng cháu hiểu ý bác...
Từng giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, dù cho em đã cố gắng không để nó vỡ òa, nhưng mà nó không chịu nghe lời em, lạc giọng, em cũng chẳng biết rằng sẽ có ngày mình phải đối diện với nỗi sợ hãi bấy lâu vô hình âm thầm trong tim. Vẫn biết có ngày sẽ như thế này, vẫn sợ mỗi lần anh nhắc tới mẹ. Nhưng mà sao khi nghe những lời đó, em lại đau đến vậy. Em cứ lặng im, khi bác cầm tay em tỏ vẻ cảm thông, cứ khóc mà chẳng nói nổi một lời, cổ họng em nghẹn lại, tay run lên theo từng đợt sóng lòng. Em đâu hay biết anh đã đứng trước cửa phòng từ bao lâu.
- Mẹ, sao mẹ lại...
- Con đấy hả?
- Mẹ vào bao giờ? Sao không nói gì với con? Mẹ có cần phải như thế này không? Con đã bảo cứ để con lo mà!
- Lo cái gì? Đã tới lúc con phải trở về. Con bé không thể, mãi mãi không thể, dù con có yêu nó tới cỡ nào! Nếu cứ khăng khăng ở đây, thì bố mẹ sẽ từ mặt con.
- Mẹ để con lo liệu đi, sao mẹ tìm đến cô ấy! Mà cô ấy thì sao? Có gì không thể đâu?
- Mẹ chờ con bao lâu để con lo liệu rồi! Con bé chẳng có gì phải chê, nhưng không được là không được, dứt khoát không thể. Mẹ xin lỗi!
- Anh à, anh đưa mẹ về, mẹ mới vào, chắc mệt rồi! Anh không phải nói gì nữa đâu. Em hiểu mà...
Nước mắt lã chã rơi, em biết anh đang đứng ở giữa hai người phụ nữ, em chỉ biết nói với anh câu đó, rồi một mạch xin phép vào phòng. Nỗi đau chết lặng, trân trân em nhìn bóng mình hắt dài lên tường. Anh à! đó có phải là nỗi đau ?
Chẳng qua thu tới khiến em buồn, chẳng qua em nhớ anh quá mà thôi, chẳng qua lâu lâu đi qua những miền ký ức cũ, hình bóng anh lại dần dần lặng lẽ hiện về qua những bài ca Hà Nội, qua những tiếng gió biển mà mỗi độ hè về anh cùng em lặng lẽ ngồi nghe, qua cả màu nắng chói chang của triền đê trầm lặng, in cả trên những đoạn đường hồng điệp thắp vàng sáng cả lối đi....
Nghe đâu đây vẫn âm vang nụ cười ấy, một nụ cười hiền, nhẹ...khiến những lo âu trong em thoáng bay, mở ra cho em một hồi ức đẹp nhưng buồn đến nao lòng...anh vẫn còn nhớ hay đã quên rồi?
Lâu lâu, nghe tin tức về anh qua những người đồng nghiệp, chỉ bâng quơ hời hợt, cố giả bộ không thèm để ý, nhưng mà lại nghe rõ mồn một từng lời. Mình không liên lạc với nhau từ đó, em xóa Facebook, đổi cả số điện thoại. Em không muốn anh bận lòng, em không muốn thành gánh nặng cho anh, em cũng chẳng cần anh thương hại....Và sự thật là, em tránh không để mình yếu đuối, những lúc nhớ anh lại tìm gặp anh khiến anh khó xử...Vậy đó!
Em tự mình va vật với nỗi đau, cào cấu giằng xé, tan nát nhưng chẳng mảy may một lời oán thán hay kêu ca. Vì em biết tất cả những điều này do em lựa chọn, do anh bất đắc dĩ phải làm, thế nên em vui anh ạ! Vui vì ít ra em cũng không làm anh trở thành một đứa con bất hiếu....
***
Hà Nội lại vào thu, chắc đã se lạnh nữa rồi anh nhỉ? Anh bảo nắng thu Hà Nội đẹp lắm, sáng mà trong suốt lung linh như pha lê, tạo cho con người ta cảm giác khoan khoái dễ chịu. Lâu lâu đi dạo giữa những con phố sẽ bắt gặp những gánh hàng rong, nên thơ mà nhẹ nhàng. Hòa lẫn vào mùi nắng là hương hoa sữa ngào ngạt. Anh vẫn bảo chỉ đến khi biết cảm nhận được hương hoa sữa thì mới yêu hết cái đẹp của thu Hà Nội.
Trời Đà Nẵng hôm nay trong xanh như màu ngọc bích, bầu trời chẳng gợn một bóng mây, nắng trải dài trên triền cát, hắt vào cả Sơn Trà mù sương một màu óng ánh. Đẹp lắm phải không anh? Đẹp như chính ngày anh ra đi, à, đúng hơn là anh trở về, về với Hà Nội của anh, với bố mẹ và trách nhiệm của mình, về một nơi...chẳng có em.
Tiễn anh ra sân bay, lòng em vẫn nhẹ nhàng vì bắt mình chấp nhận số phận. Em hiểu mà, em sẽ không thể níu anh khi mà trái tim anh mãi in Hà Nội vào tim, trái tim đó của em, nhưng thuộc về Hà Nội. Em vẫn cười khi chia tay anh tại sân bay, vẫn nhớ dặn dò anh bao nhiêu thứ. Anh thấy em của anh có chính chắn và kiên cường không nào?
- Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!
- Em không thể. Anh à, anh thuộc về Hà Nội, nơi mà không có em nhưng có gia đình anh. Cứ như thế này đâu được đúng không anh?
- Anh xin lỗi, vì không thể chiến đấu cho hạnh phúc của mình!
- Là em muốn thế mà, chỉ vì hoàn cảnh không thích hợp gặp người yêu thích hợp thì mọi thứ cũng là viển vông mà thôi. Đi anh nhé! Anh nhớ bình yên!
- Em à, em vẫn mãi nằm ở một góc nào đó! Sâu thẳm trong trái tim anh, mà chẳng một ai có thể thay thế! Anh...xin lỗi.
Phía sau phòng chờ máy bay, hôm ấy, có một người con gái nở một nụ cười chào tạm biệt anh lần cuối. Nước mắt em không rơi, bởi nỗi đau đã đi tới tận cùng, chẳng thể rơi lệ được nữa, bởi nước mắt em đã ướt đẫm những đêm trước đó rồi! Em giỏi đúng không anh? Em dẹp cái trẻ con, không níu chân anh ở lại, để anh đi dù lòng chỉ muốn được anh yên an vỗ về bình yên.
Ừ thì, em nhớ anh, vẫn nhớ anh hằng ngày, vẫn khóc khi nỗi đau cũ hiện về, vẫn yêu anh qua từng lời anh kể, qua nụ cười anh giữ, qua cái nắm tay cuối cùng anh trao, qua cả ánh mắt trìu mến tạm biệt em lần cuối. Vẫn vậy, chỉ có khác là em đã trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, chính chắn hơn.
Em biết đã đến lúc mình cần để anh đi, đóng chặt khoảng trời có anh và cả mùa thu Hà Nội. Da diết nhớ, da diết kiếm tìm, da diết lưu giữ....nhưng mà đã đến lúc em để anh về với Thu Hà Nội rồi. Không nên cố níu kéo thêm hình bóng anh ở nơi này nữa...
Bình yên anh nhé! Đừng để cái xô bồ cuốn mất đi nụ cười lãng mạn và tình yêu của mình! Chính tình yêu Hà Nội, yêu từng cái nhỏ nhặt nhất xung quanh mà anh khiến em thêm yêu anh nhiều hơn nữa. Đã có những lúc em chỉ muốn bay ngay ra đó để được bên anh, cạnh anh mà chẳng thèm đoái hoài những gì xung quanh. Nhưng rồi em biết, những gì đã không thể thì không nên cố gắng, làm như vậy sẽ lại khiến lần nữa người mình yêu bị tổn thương. Em lại không thể một lần khiến anh đứng giữa hai người phụ nữ mà lựa chọn...
Vẫn mãi yêu anh, dù bây giờ anh chỉ còn là một hình bóng. Thu Hà Nội hãy còn xa xăm và ám ảnh mỗi độ thu về rải thảm trên thành phố biển này. Nhưng chắc chắn một ngày nào đó em sẽ tự mình đi giữa lòng Hà Nội, cảm nhận hết cái sắc thu anh vẫn tự hào. Và em sẽ mãi mãi không quên anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội...
Những blog mùa thu trên đây đều là những câu chuyện hay, ý nghĩa mang đến nhiều cảm xúc khác nhau. Nếu bạn có blog hay về mùa thu nào, hãy cùng chia sẻ trong bình luận phía dưới đây nhé.
Cùng với blog mùa thu, Taimienphi.vn còn tổng hợp những câu ca dao về mùa thu giúp các bạn đọc nhanh chóng tìm được những ca dao mùa thu hay, ý nghĩa để đọc.