Bài mẫu viết thư UPU lần thứ 48 năm 2019, Viết một bức thư về người hùng của em, người hùng là Người bạn
Hà Nội, ngày 10 tháng 12 năm 2018
Các bạn thân mến!
Chắc hẳn, mỗi người trong chúng ta đều ấp ủ những niềm mơ ước riêng. Với tôi, niềm mơ ước của mình chính là trở thành một nghệ sĩ piano tài ba. Những ngày đầu, việc chơi đàn đã khó với tôi rồi, huống chi việc trở thành nghệ sĩ. Sau một hành trình tập luyện dài, tôi đã vô cùng hạnh phúc bởi mình đã chơi được những bản nhạc piano tuyệt vời. Hôm nay, tôi viết thư để kể cho các bạn nghe bí mật vì sao từ một cậu bé thiếu kiên trì, tôi đã làm được điều đó. Tất cả là nhờ bạn Bôm - người hùng trong trái tim tôi đấy các bạn ạ.
Nhắc đến người hùng, có lẽ trong tâm trí của những cô cậu học sinh như chúng ta sẽ nghĩ ngay đến những người vĩ đại nhất: siêu anh hùng, siêu nhân nhện, thần đồng,... Cho đến khi, tôi vô tình biết cậu bé Bôm trên một chương trình truyền hình cuối tuần, tớ đã biết rằng người hùng còn là những người bé nhỏ thôi nhưng kiên cường, giàu nghị lực và vô cùng đáng ngưỡng mộ.
Bôm tên thật là Nguyễn Anh Tuấn. Năm nay, bạn ấy đã bước sang tuổi mười sáu. Bôm bao nhiêu tuổi là chừng ấy thời gian cậu đau đớn chống chọi với hội chứng xương cứng sớm cục bộ và đường thở hẹp. Ngay từ khi sinh ra, Bôm đã không may mắn có được hình hài vẹn nguyên như những đứa trẻ khác. Trán cậu gập lại, mặt hóp vào, đôi mắt lồi ra, chân tay dính vào nhau. Bôm và gia đình đã trải qua chặng đường dài với hơn chục ca đại phẫu để đưa Bôm về với hình dạng bình thường. Bôm phải chịu sự can thiệp của máy móc, của thiết bị y tế, của chất hóa học. Điều này có lẽ đã khiến Bôm đau đớn vô cùng. Cậu ấy thật đáng khâm phục đúng không? Nhưng điều bất ngờ hơn là Bôm có cùng một niềm mơ ước giống tôi: chơi đàn piano. Từ thuở hai tuổi, cậu ấy đã bị cuốn hút bởi những phím đàn. Lên ba, Bôm đã có thể chơi đàn. Năm mười lăm tuổi, Bôm trở thành học viên của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Nhờ chương trình "Điều ước thứ bảy - Bản hòa tấu cha và con", Bôm được thực hiện ước mơ mặc vest thật bảnh và chơi piano thật cừ trên sân khấu lớn. Chao ôi! Cậu biết không, Bôm háo hức bước đến bên cây đàn, mải mê gõ từng nhịp, từng nhịp, du dương, rộn ràng... Khi nghe câu chuyện về người hùng bé nhỏ này, cả khán phòng đã nín lặng. Ống kính máy quay chỉ ghi lại một số khoảnh khắc xúc động của khán giả, nhưng tớ chắc một điều ai cũng nghẹn ngào.
Khi thanh âm từ cây đàn vang lên, trong tôi bỗng trỗi dậy một cảm xúc khó tả. Tôi nghĩ ngay đến ước mơ của mình và những tháng ngày chán chường khi tập luyện. Mỗi lần gõ nhầm phím, tôi luôn thể hiện thái độ nản chí bằng cách gõ thật mạnh lên phím đàn để trút giận. Tiếng đàn kêu vang liên hồi nhưng lòng tớ chẳng nguôi chán chường. Không ít lần, đầu ngón tay tôi bị đau, tôi đã chán ghét chơi đàn và có ý định từ bỏ. Khi ấy, tôi chẳng biết những người kém may mắn như Bôm lại chỉ mong có đôi bàn tay lành lặn để chơi đàn. Hình ảnh của Bôm hăng say tập luyện làm tôi kiên trì và quyết tâm hơn.
Bôm quả thực là một người hùng trong lòng tôi. Dù tôi chỉ biết đến cậu qua sóng truyền hình nhưng tôi tin cậu ấy đã vô cùng kiên cường, vô cùng dũng cảm để đấu tranh với chính tạo hóa và để chạm tay vào ước mơ. Chính Bôm là nguồn động lực để tôi hướng về ước mơ của mình. Tôi đã tự hứa là sẽ miệt mài tập luyện, sẽ không than phiền mỗi lần mỏi tay, sẽ không òa khóc chỉ vì mình sai nốt, lệch nhịp nữa.
Hẹn một ngày không xa, tôi sẽ hòa tấu những bản nhạc tuyệt vời!
Người bạn đặc biệt,
Ngô Minh Hiếu
Bên cạnh Viết một bức thư về người hùng của em, người hùng là Người bạn các em cần tìm hiểu thêm những nội dung khác như Viết một bức thư về người hùng của em, người hùng là thầy giáo hay phần Viết một bức thư về người hùng của em, người hùng là Bố nhằm củng cố kiến thức của mình.