Soạn bài Quê người
Câu 1 trang 56 SGK Ngữ văn 8 Cánh diều - tập 1:
C. Điệp.
Câu 2 trang 56 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
A. Nắng, màu mây trắng, đồi nhuộm vàng trên đỉnh nhọn.
Câu 3 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
A. Xa lạ.
Câu 4 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
D. Cổ kính, trang trọng.
Câu 5 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
B. Ngỡ như mình đang ở quê nhà (khổ thơ 1) và ý thức rõ mình đang ở quê người, ngắm cảnh cho khuây nỗi nhớ quê hương (khổ thơ 3).
Câu 6 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
- Bài thơ thể hiện nỗi nhớ quê da diết, sâu nặng khi tác giả đang ở Mỹ - một đất nước vô cùng xa xôi.
Câu 7 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
- Hành động: ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, từ mây ở phía xa đến phố phường, lá cây ở gần rồi nhìn xuống mũi giày của mình.
- Ánh mắt: xa xăm, lơ đãng.
- Tâm trạng: ngỡ như mình đang ở nhà (khi thấy phong cảnh thiên nhiên quen thuộc) nhưng thực tế lại là nơi phố phường, cây lá xa lạ. Điều này đã khiến ông nhớ nhà da diết. Càng nhìn ngắm thiên nhiên nơi "quê người", tác giả càng bất lực, buồn rầu khi chưa thể quay về "quê mình".
Câu 8 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
- Sự đối lập trong hai khổ thơ đầu:
+ Khổ 1: Tác giả ngắm nhìn thiên nhiên và thấy thân quen, tưởng như đang ở nhà.
+ Khổ 2: Tác giả ngắm nhìn phố phường và thấy xa lạ, biết rằng mình đang ở Mỹ.
- Dẫn đến việc nhà thơ ý thức rõ mình đang ở quê người, ngắm cảnh cho khuây nỗi nhớ quê hương trong khổ cuối của bài.
- Tâm trạng của tác giả khi ở chốn "quê người": nhớ nhà da diết, mãnh liệt, mong muốn, khao khát được trở về quê hương.
Câu 9 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
- Em thích nhất hình ảnh thiên nhiên trong bài thơ, có "nắng", mây trắng, ngọn đồi vàng. Nó rất tươi đẹp và giúp tác giả cảm thấy thân thuộc, gần gũi, làm vơi đi phần nào nỗi nhớ quê hương trong ông.
Câu 10 trang 57 SGK Ngữ văn 8 Cánh Diều - tập 1:
"Quê người" của Vũ Quần Phương đã cho em biết được rằng hóa ra tình yêu, nỗi nhớ dành cho quê hương lại có thể mãnh liệt, dào dạt đến như vậy. Phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy thiên nhiên với "nắng', mây trắng, đỉnh đồi vàng quen thuộc, nhà thơ đã ngỡ rằng ông đang ở nơi chôn rau cắt rốn của mình. Vậy mà khi nhìn gần lại vào những tán lá, phố phường, tác giả bỗng ngậm ngùi thừa nhận rằng nó quá đỗi xa lạ. Nơi đây, trên thực tế, chỉ là "quê người" chứ không phải quê mình. Tuy nhiên, nỗi nhớ nhà da diết khiến tác giả không thể không ngắm nhìn thiên nhiên thêm lần nữa, tưởng tượng ra mình đang ở một nơi quen thuộc cách đây những nửa vòng Trái Đất. Tình cảm thương nhớ quê hương khi ở nơi đất khách tuy không được miêu tả bằng từ ngữ trực tiếp nhưng lại đong đầy, xuyên suốt bài thơ khiến người đọc thổn thức muôn phần.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - HẾT - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nỗi nhớ quê nhà được Vũ Quần Phương thể hiện trong bài thơ thật tha thiết, dào dạt, mãnh liệt. Từ đó, dễ dàng khơi gợi lòng đồng cảm, thấu hiểu của tất cả những người con đất Việt đang phải xa xứ. Taimienphi.vn mời em xem thêm những bài mẫu khác liên quan như: Soạn bài Sao băng; Soạn bài Đường về quê mẹ.