1. Mở bài:
- Giới thiệu bài thơ Mùa xuân nho nhỏ và tác giả Thanh Hải.
- Nêu nhận xét khái quát về khổ đầu bài thơ.
2. Thân bài:
a) Hai câu đầu:
- Nghệ thuật đảo ngữ: “Mọc” được đặt đầu câu => Sức sống mạnh mẽ, mãnh liệt của loài hoa, của mùa xuân.
- Sự vật:
+ “Dòng sông”: Thể hiện không gian rộng lớn, khoáng đạt. Dòng sông chảy êm đềm, hiền hòa.
+ “Bông hoa”: Đại diện cho mùa xuân tươi đẹp, rực rỡ đang tới.
- Màu sắc: xanh, tím biếc => hai gam màu nổi bật, tươi sáng tô điểm cho bức tranh khung cảnh rực rỡ, tươi vui.
b) Hai câu giữa:
- m thanh: Tiếng chim hót vui tươi, rộn ràng báo hiệu mùa xuân.
- Từ “Ơi”, “chi”: m sắc ngọt ngào, mê say của con người xứ Huế.
- Câu hỏi tu từ: “Hót chi mà vang trời” thể hiện niềm vui, sự háo hức chờ đợi mùa tươi đẹp nhất trong năm.
c) Hai câu cuối:
- “Giọt long lanh”:
+ Giọt sương, giọt mưa xuân buổi sớm mai sáng long lanh.
+ Giọt âm thanh của tiếng chim hót rơi vào không gian => Nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác.
- Từ “hứng” thể hiện sự nâng niu, trân trọng của tác giả trước vẻ đẹp thiên nhiên.
d) Tổng kết:
* Nội dung:
- Bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống với đủ màu sắc và thanh âm.
- Cảm xúc của nhà thơ trước mùa xuân thiên nhiên, đất trời:
+ Tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc đời tha thiết đắm say.
+ Sự xốn xang, rạo rực, háo hức mong chờ khoảnh khắc đất trời vào xuân.
* Nghệ thuật:
- Biện pháp nghệ thuật: đảo ngữ, ẩn dụ.
- Nhịp thơ chậm, sử dụng từ ngữ địa phương ngọt ngào như tác giả đang tâm tình cùng bạn đọc.
- Hình ảnh thơ đặc sắc, thú vị, màu sắc rực rỡ.
3. Kết bài:
- Khái quát lại về nội dung và nghệ thuật của khổ 1 bài thơ.
“Mùa xuân nho nhỏ” là bài thơ rất đặc sắc. Khổ một của bài thơ đã thể hiện cảm xúc của Thanh Hải trước mùa xuân thiên nhiên, đất trời. Ở hai câu mở đầu, tác giả đã viết: “Mọc giữa dòng sông xanh/Một bông hoa tím biếc”. Ta thấy sức sống mãnh liệt của mùa xuân được thể hiện ở ngay động từ “mọc” đặt ở đầu câu. Nghệ thuật đảo ngữ đã nhấn mạnh sự trỗi dậy mạnh mẽ của bông hoa bé nhỏ, tạo ra ấn tượng đặc biệt trong lòng người đọc. Từ hình ảnh một bông hoa nở giữa dòng sông, ta thấy được khung cảnh rộng lớn, thoáng đãng của đất trời. Dòng sông ấy chảy trôi êm đềm và hiền hòa, đem lại cảm giác yên bình, thư thái cho tác giả. Điểm xuyết vào đó là hai gam màu “xanh”, “tím” làm tăng thêm phần rực rỡ cho khung cảnh mùa xuân. Tiếng chim chiền chiện trong hai thơ tiếp theo đã phá tan sự im lặng của cảnh vật. Tiếng hót rộn rã khiến cho không khí thêm phần vui tươi, phấn khởi. Tác giả cảm thấy rạo rực, hồi hộp chờ mong đến độ phải thốt lên câu hỏi: “Hót chi mà vang trời” rồi có hành động “Từng giọt long lanh rơi/Tôi đưa tay tôi hứng”. “Giọt long lanh” ở đây có thể là giọt sương mùa xuân, cũng có thể là giọt âm thanh của chú chim đang cất tiếng hót. Dù mang nghĩa gì đi chăng nữa thì tác giả cũng đã đưa tay ra, “hứng” những giọt ngọc ấy bằng thái độ nâng niu, yêu thương, trân trọng nhất. Qua khổ đầu tiên của bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”, Thanh Hải đã thể hiện tình yêu thiên nhiên, sự rung cảm mạnh mẽ trước mùa xuân tươi đẹp của đất trời.
----------------HẾT-----------------
Mùa xuân nho nhỏ là một trong những bài thơ hay trong chương trình Ngữ Văn lớp 9, không chỉ cả bài thơ mà các khổ thơ đều có những ý nghĩa riêng, học sinh thường làm các bài văn phân tích khổ thơ đầu bài Mùa xuân nho nhỏ, cảm nghĩ về bài Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải, bình giảng khổ thơ đầu bài Mùa xuân nho nhỏ, Hãy phân tích bài Mùa xuân nho nhỏ của nhà thơ Thanh Hải để làm sáng tỏ nhận xét sau
Nhà thơ xứ Huế Thanh Hải được biết đến là người có giọng thơ bình dị nhẹ nhàng, có tình yêu cuộc sống tha thiết. Khi lâm bệnh nặng, ông cũng không ngừng thể hiện tình yêu đó vào trong thơ ca, nhất là ở bài “Mùa xuân nho nhỏ”. Khổ đầu tiên của tác phẩm đã miêu tả bức tranh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp, tràn đầy sắc xuân và mang đậm phong vị của vùng đất Huế.
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc”
Đây là hai câu thơ đầu trong bài. Khi vừa đọc lên, ta đã cảm thấy không khí mùa xuân ùa về trong hai hình ảnh bình dị, gần gũi là “dòng sông xanh” và “bông hoa tím”. Sự đối lập giữa hai hình ảnh này cho ta thấy khung cảnh rộng lớn, thoáng đãng của đất trời. Dòng sông thì dài, rộng chảy trôi êm đềm, hiền hòa bao bọc lấy bông hoa bé nhỏ. Hai tính từ chỉ màu sắc “xanh” và “tím” càng cho ta thấy nét rực rỡ, tươi vui của mùa xuân. Bầu trời xanh thăm thẳm soi màu xuống dòng sông càng làm sắc xanh thêm rực rỡ. Tô điểm trong đó là màu tím nền nã, dịu dàng đặc trưng của vùng đất Huế. Ngoài ra, động từ “mọc” được đảo lên đầu câu đã gây cho ta ấn tượng về sức sống mạnh mẽ, mãnh liệt của bông hoa. Đó dường như cũng là mong muốn của tác giả. Ông mong mình có thể thoát khỏi bệnh tật, vươn lên như bông hoa kia, dâng hiến sức sống, vẻ đẹp của mình cho cuộc đời.
Nếu như hai câu đầu miêu tả hình ảnh, màu sắc thì hai câu tiếp đã mang đến thanh âm cho mùa xuân thêm rộn ràng:
“Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời”
Tiếng chim hót không chỉ phá tan sự im lặng của khung cảnh, mang đến không khí vui tươi, phấn khởi mà còn tác động đến tâm trạng của thi nhân. Khi nghe tiếng chim, tâm hồn ông như trẻ lại, cảm thấy rạo rực, hồi hộp trong lòng. Đến mức, nhà thơ phải thốt lên: “Hót chi mà vang trời?”. Câu hỏi này đã thể hiện nỗi niềm yêu thiên nhiên, yêu đời tha thiết bị chôn vùi bởi bệnh tật lâu nay. Đọc bài thơ, độc giả dường như cảm nhận được chất giọng con người Huế ngọt ngào, dịu dàng văng vẳng đâu đây.
Nỗi niềm xúc động của tác giả đã hóa thành hành động:
“Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng”
“Giọt long lanh” ở đây có nhiều lớp nghĩa. Ta có thể hiểu đơn giản đó chính là những giọt sương, giọt mưa xuân đọng lại trên lá. Chúng trong veo, nặng trĩu như chuẩn bị rơi xuống mặt đất. Hay “giọt long lanh” cũng được hiểu theo nghĩa ẩn dụ là giọt âm thanh rơi ra từ tiếng chim. Dù mang ý nghĩa nào thì “giọt long lanh” cũng đại diện cho vẻ đẹp, sự tinh túy của đất trời. Việc đưa tay ra “hứng” những “giọt” cho ta thấy nỗi khao khát muốn được tận hưởng, ôm trọn vẻ đẹp của cuộc sống. Có lẽ khi sắp xa rời nhân thế, tác giả càng muốn được giao cảm, được nâng niu những điều bình dị trong cuộc đời.
Bằng những biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, đảo ngữ kết hợp với hình ảnh thơ đặc sắc, thú vị, Thanh Hải đã miêu tả một khung cảnh khoáng đạt, đầy màu sắc và tươi vui. Thông qua đó, ông cũng thể hiện tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc đời đắm say và tâm trạng xốn xang, háo hức mong chờ khoảnh khắc đất trời vào xuân.
Mùa xuân là lúc vạn vật bung tỏa ra nét kiêu hãnh, rực rỡ nhất của mình. Tuy không sử dụng cách miêu tả hoa mĩ cầu kì nhưng tác giả Thanh Hải vẫn thể hiện được khoảnh khắc đất trời sắp giao hòa một cách tuyệt đẹp, sáng bừng sức sống.
“Thơ ông chân chất,bình dị, đôn hậu và chân thành…Đối với nền thơ chống Mỹ của miền Nam, Thanh Hải là một trong những cây bút có nhiều đóng góp”, đó là những lời nhận xét chân thành mà Trần Hữu Tả đã dành cho nhà thơ Thanh Hải. Thanh Hải là một nhà thơ cách mạng, đi qua cả hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, cuộc đời ông gắn liền với mảnh đất Thừa Thiên - Huế thân yêu kể cả trong những ngày tháng kháng chiến ác liệt liệt nhất. Trong cả đời thơ của mình Thanh Hải đã dành phần lớn để viết những bài thơ ca ngợi quê hương đất nước, ca ngợi cách mạng thể hiện tấm lòng muốn cống hiến hiến hết mình cho Tổ quốc, cho nhân dân. Và đến những ngày tháng cuối đời khi nằm trên giường bệnh, ông vẫn sáng tác ra những vần thơ thật hay thật tươi đẹp về mùa xuân của thiên nhiên của cuộc đời, bộc lộ sâu sắc tấm lòng tha thiết của nhà thơ với dân tộc, với đất nước. Trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ này, qua lăng kính của một người sắp từ giã thế gian người ta vẫn thấy một mùa xuân nơi xứ Huế thân yêu thật rực rỡ, thật trong trẻo và đẹp đẽ.
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng”
Thanh Hải có yêu quý mùa xuân không, đương nhiên là có, thế nhưng cái cách yêu của ông khác hẳn với cái vẻ nồng nàn, say đắm, vội vã của Xuân Diệu trong Vội vàng, cũng chẳng giống cái vẻ xanh mát, trong trẻo tràn ngập không gian với nhà thơ “quê mùa” Nguyễn Bính trong Mùa xuân xanh, lại càng xa vời với cái vẻ mơ màng, lãng mạn của nhà thơ “điên” Hàn Mặc Tử trong Mùa xuân chín. Thanh Hải viết Mùa xuân nho nhỏ khi đã sắp bước hết đời người, thế nên cái cách ông nhìn về mùa xuân cũng khác biệt. Đọc khổ thơ đầu ta thấy một mùa xuân lặng lẽ, nhưng lại tràn ngập sức sống với sự hòa phối của những gam màu sắc nét và âm thanh rõ ràng, hòa quyện lại thành một bức tranh hài hòa và vô cùng sống động, mang màu sắc tươi vui rõ rệt gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc.
Trong câu thơ đầu “Mọc giữa dòng sông xanh”, người ta ấn tượng với hai việc, đầu tiên ấy là nghệ thuật đảo ngữ, đảo động từ “mọc” lên trên đầu câu thơ để làm nổi bật động thái của sự vật, mà ở đây đó là bông hoa súng, vươn mình dậy giữa “dòng sông xanh”. Điều ấy đã đem đến cho độc giả cảm xúc về sự trỗi dậy mạnh mẽ của sự sống, của mùa xuân, giữa một không gian yên lành, phẳng lặng. Làm nổi bật vẻ đặc biệt của loài hoa mọc trên mặt nước, chứ không phải trên mặt đất, tựa như một nàng tiên “xuân” vừa gột rửa bụi trần từ năm cũ, để đón một mùa xuân mới trên thế gian. Có thể nói rằng việc đảo ngữ này của tác giả đã đem đến những hiệu ứng mạnh mẽ, gây ấn tượng sâu sắc với người đọc về cảnh tượng mùa xuân. Thứ hai nữa, hình ảnh “dòng sông xanh” đã mở ra một không gian mùa xuân rất khoáng đạt và rộng lớn, dòng sông ấy tượng trưng cho mặt đất, phẳng lặng và và hiền hòa. Sắc xanh đem đến sự trong trẻo, yên bình, tạo cảm giác thư thái, vui vẻ, tràn ngập sức sống, có cảm tưởng sắc xanh ấy đã lan tận chân trời. Thêm nữa màu xanh của dòng sông không chỉ là màu xanh của riêng mình nó mà đó còn là màu xanh của cây cối xung quanh, là màu xanh của bầu trời bát ngát, thế mới thấy mùa xuân trong thơ Thanh Hải, sâu rộng và tươi đẹp ngần nào.
Trong câu thơ tiếp “Một bông hoa tím biếc”, bông hoa ấy có lẽ là một bông hoa súng, bông hoa trang, hoặc cũng có thể là bông lục bình trôi trong “Hoa lục bình tím cả dòng sông”, chúng đều nổi danh là loài hoa mạnh mẽ kiên cường, là biểu tượng của làng quê Việt Nam, dẫu dập dềnh sóng nước nhưng vẫn giữ riêng cho mình những nét đẹp thân thương. Thêm nữa sắc tím của loài hoa này lại gợi người đọc liên tưởng đến xứ Huế mộng mơ với tà áo tím của những cô gái vùng đất kinh kỳ, nơi mà tác giả đã gắn bó và yêu thương cả cuộc đời. Hai gam màu, một xanh một tím dẫu đều là những gam màu lạnh, thế nhưng khi kết hợp lại với nhau, sắc xanh làm nền, sắc tím trở thành nét chấm phá, tô điểm, gợi ra bức tranh xuân rực rỡ, sống động, đậm vị Huế thương, rất tự nhiên, hài hòa và nền nã dịu dàng.
Bên cạnh bức họa chấm phá với nét thi pháp cổ điển, thì bức tranh xuân của Thanh Hải còn gây ấn tượng với người đọc bằng một tiếng chim lảnh lót vang trời của chú chim chiền chiện. Âm thanh ấy phá tan cái sự tĩnh lặng của cảnh vật, thổi vào không gian cái rạo rực, sôi động và yêu đời, mang đến không khí vui tươi, phấn khởi. Hơn thế nữa tiếng chim chính là đại diện cho bầu trời, nếu trong câu thơ trước chúng ta chỉ có thể mường tượng ra bầu trời thông qua màu xanh biếc của dòng sông, thì ở đây tiếng hót vang của loài chim đã mang đã mang ta đến một không gian rộng rãi và khoáng đạt thật sự đi theo cánh chim bay lượn. Như vậy bức tranh đã đủ cả trời, cả đất, rộng lớn vô cùng, khiến người ta chỉ muốn nhập vào đó mà thỏa sức bay nhảy. “Ơi con chim chiền chiện/ Hót chi mà vang trời” chính là lời cả thán tha thiết của nhà thơ trước sự thay đổi của thiên nhiên, sống dậy trong lòng người những rung cảm mạnh mẽ, thể hiện tấm lòng yêu thiên nhiên, yêu mùa xuân và cuộc đời sâu nặng. Đọc hai câu thơ ấy người ta chẳng thể nghĩ nổi đó là nỗi lòng của một con người đã bước dần đến cửa tử, bởi tiếng lòng ấy sao tươi vui, sao xúc động và thích thú quá. Như vậy có thể thấy, bức tranh xuân, tiếng chim lảnh lót đã làm sống dậy cả một tâm hồn tưởng héo úa, khai mở trái tim, niềm vui sống, xóa mờ đi những đau đớn của bệnh tật và cái chết đang tới gần.
Trong khung cảnh dịu dàng, nên thơ đặc trưng của xứ Huế mộng mơ ấy, người ta thấy tác giả đã thật sự thăng hoa trong cảm xúc, ông không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng mắt, bằng tai, mà thậm chí nhà thơ còn cảm nhận nó bằng xúc giác. Từ lúc nào mà người ta lại hứng được cả màu xuân, và vẻ đẹp của mùa xuân kết thành giọt rơi xuống trao tặng cho người yêu xuân như thế. Từ “long lanh” ấy mang đến cho chúng ta nhiều liên tưởng là giọt sương sớm, giọt mưa phùn, hay là tiếng chim trên trời cao kết lại, là giọt nắng, giọt nước sông xanh, là giọt tình xuân,... Nhưng tất cả đó đều mang dáng dấp và hơi thở của mùa xuân dịu dàng, và chỉ người nghệ sĩ có tấm lòng rộng mở mới có thể đón nhận và thấm đẫm những thứ tuyệt vời mà tạo hóa đã ban tặng, để nó thấm đẫm vào hồn người. Cảnh “Tôi đưa tay tôi hứng” chính là thái độ trân trọng, yêu thương, nâng niu vẻ đẹp của thiên nhiên, của đất trời, của mùa xuân bằng tất cả tấm lòng rạo rực, vui sướng. Thanh Hải “hứng” lấy mùa xuân ấy để cảm nhận, để khắc ghi vào lòng, đây là mùa xuân của Huế, mùa xuân của quê hương, mai sau có về đất mẹ ông vẫn mãi mang cả tình xuân của Huế đi theo, trân trọng hết lòng.
Như vậy chỉ bằng khổ thơ đầu trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải ta đã cảm nhận được bức tranh thiên nhiên mùa xuân tươi đẹp và tràn đầy sức sống, với không khí dịu dàng đằm thắm đậm chất Huế. Bên cạnh đó là tình cảm chân thành, tha thiết của tác giả với mùa xuân của quê hương đất nước, thể hiện tấm lòng sâu nặng với cuộc đời, với Tổ quốc, nơi mà ông dành trọn trái tim cống hiến cho đến tận lúc ra đi.
Mùa xuân, mùa của vạn vật, mùa của sự sinh sôi nảy nở muôn loài. Chính bởi vẻ đẹp với những nét riêng biệt mà mùa xuân trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho rất nhiều thi nhân. Xuân Diệu, ông hoàng thơ tình đã có những vần thơ thật táo bạo về mùa xuân qua con mắt của "kẻ si tình":
"...Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,..."
Không táo bạo như Xuân Diệu, Thanh Hải góp một tiếng thơ xuân vào khu vườn thơ ca hiện đại với thi phẩm "Mùa xuân nho nhỏ" chan chứa cảm xúc của một con người đang tận hưởng những điều tuyệt vời nhất của mùa xuân.Nổi bật trong bài thơ là khổ đầu mang rất nhiều ý nghĩa.
"Mùa xuân nho nhỏ" được viết vào tháng 11 năm 1980. Đây là thời điểm tác giả Thanh Hải đang nằm trên giường bệnh, chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo cũng là đối mặt với cái chết đang hiện hữu cận kề. Tuy vậy, qua con mắt của thi nhân và khối óc tưởng tượng của một con người yêu thiên nhiên, cảnh vật sâu sắc, Thanh Hải đã sáng tạo nên những vần thơ thật ý nghĩa. Ngay ở khổ thơ đầu tiên đã toát lên được tình yêu thiên nhiên đất trời mãnh liệt:
"Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời"
Khổ thơ như một bức tranh thiên nhiên đầy sắc xuân. Đó là bức tranh có những nét chấm phá, phác họa vô cùng tinh tế. Từ "mọc" xuất hiện ngay từ đầu câu thơ cho ta một ấn tượng mạnh. Một động từ mạnh xuất hiện như thể hiện sự vươn dậy, sự khỏe khoắn, một sức sống như tiềm tàng bí ẩn bỗng chốc vụt trỗi dậy. Người đọc đặt ra câu hỏi "Cái gì Mọc giữa dòng sông xanh"? Điều này gây tò mò đối với độc giả thì ngay lập tức, câu thơ thứ hai đã giải đáp điều ấy: "Một bông hoa tím biếc". Hai câu thơ có sử dụng biện pháp đảo ngữ. Lẽ ra phải là:
"Một bông hoa tím biếc
Mọc giữa dòng sông xanh"
Việc đảo ngữ có tác dụng giúp câu thơ thêm phần đặc biệt, ấn tượng. Hai câu thơ gợi cho ta thấy với không gian mênh mông trời nước, giữa dòng sông với làn nước trong xanh, bỗng nhiên mọc lên một bông hoa. Bông hoa ấy có màu sắc tím biếc. Tuy không phải là sắc màu đỏ rực như đỏ, xanh ngắt mà là màu tím biếc. Màu tím làm nên sự thơ mộng, nhẹ nhàng, làm nên sắc xuân. Đó là vẻ đẹp tinh khôi, sáng trong mà cũng rất đỗi mộng mơ. Đó là màu tím của hoa, của thiên nhiên hay chính là sự tượng trưng cho xứ Huế thơ mộng.
Trên nền xanh của dòng sông, màu hoa tím biếc, tưởng chừng như bức họa ấy tĩnh lại. Nhưng ngay sau đó là sự xuất hiện của tiếng động:
"Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời"
Trên bức tranh ấy có tiếng chim hót vang trời. Với thán từ gọi đáp "Ơi" mang đến sự gần gũi, đậm ngôn ngữ Huế. Ngôn ngữ ấy mang đến sự nhẹ nhàng, tình cảm và có nét vô cùng đáng yêu. Tiếng chim hót làm cho bức tranh chuyển trạng thái từ tĩnh sang động. Mùa xuân trong thơ của Thanh Hải là một nét đẹp đằm thắm, nhẹ nhàng, mơn man, trong sáng và đầy tinh khôi. Tất cả đều đang ở độ tràn trề sức sống.
Trước vẻ đẹp thiên nhiên ấy, tác giả không khỏi bộc lộ rõ nét cảm xúc của bản thân:
"Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng"
"Giọt long lanh" ở đây được hiểu với rất nhiều nghĩa khác nhau. Đó có thể là giọt sương trong buổi sớm ban mai, giọt mưa còn vương lại trên mái hiên hè sau mỗi trận mưa rả rích đêm khuya hay đó cũng có thể là giọt mang ý nghĩa tượng trưng cho hạnh phúc, cho sức sống tràn đầy. Với sự chuyển đổi cảm giác linh hoạt trong câu thơ đã đem lại sự thú vị cho câu thơ. Câu thơ cuối của đoạn đầu bài thơ lại diễn tả rõ nét hơn cảm giác ấy: "Tôi đưa tay tôi hứng". Động từ "hứng" gợi cho ta thấy sự trân trọng. Sự trân trọng của tác giả trước vẻ đẹp của thiên nhiên, của đất trời.
Có một nhà phê bình đã từng viết về "Mùa xuân nho nhỏ" giống như "Một tác phẩm kết tinh của tâm hồn người sáng tác, vừa là sợi dây truyền cho mọi người sự sống mà nghệ sĩ mang trong lòng". Chính tình yêu thiên nhiên da diết cùng với tinh thần lạc quan, yêu đời của tác giả Thanh Hải đã đem đến một tiếng thơ vô cùng giản dị, mộc mạc mà chan chứa xúc cảm. Không phải một mùa xuân mang sự ảm đạm, u buồn trong "Xuân" của Chế Lan Viên, cũng không phải một "Mưa xuân" của Nguyễn Bính mang đầy sự dịu dàng, nhẹ nhàng của một người con gái như đang ngỏ lời trách hờn với chàng trai hay một "Hồn xuân" của Huy Cận mang hơi thở của tình yêu. Thanh Hải đã góp vào một tiếng thơ riêng, rất riêng, rất Thanh Hải và rất ý nghĩa.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - HẾT - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Bài văn mẫu Phân tích khổ 1 Mùa xuân nho nhỏ đã thể hiện rõ tâm trạng rạo rực, háo hức của tác giả khi mùa xuân sang. Đây là bài thơ hay, có nhiều khía cạnh thú vị, em có thể tìm hiểu thêm thông qua: Phân tích khổ 4, 5 trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ,... hiện đang có trên Taimienphi.vn nhé