Đóng vai Thạch Sanh kể lại câu chuyện Thạch Sanh thuộc chủ đề Viết bài văn nhập vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Ngữ văn 6.
Mỗi lần nghĩ về những chuyện đã xảy ra, tôi thầm cảm ơn ông trời đã luôn công bằng, không phụ lòng người tốt. Mọi người có ai cảm thấy tò mò về quá khứ của tôi hay không? Hãy để tôi kể cho các bạn nghe nhé!
Mùa hè năm đó, cha mẹ tôi lần lượt từ giã cõi đời. Họ để lại tôi lẻ loi giữa thế gian rộng lớn. Dù rất đau buồn, khổ sở nhưng tôi vẫn phải hướng về phía trước, tiếp tục cuộc sống. Một ngày nọ, sau khi gánh củi trở về nhà, tôi đang nghỉ ngơi thì có người đến hỏi thăm. Anh ta ngỏ lời muốn kết nghĩa anh em. Vì đã sống trong tình cảnh bơ vơ lâu ngày nên lúc nghe những lời ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi nghĩ cuối cùng bản thân cũng có chốn để nương tựa, thương yêu như gia đình.
Hôm sau, tôi chuyển đến ở cùng mẹ con Lý Thông trong một căn nhà khang trang. Vào buổi nọ, lúc đang ăn cơm tối, Lý Thông nhờ vả tôi chuyện đi ngủ thay ở miếu thờ. Tôi thấy anh mình đã mở lời nhờ vả mà mình là phận làm em nên gật đầu đồng ý. Câu chuyện chưa dừng lại tại đây. Cái đêm tôi ngủ ngoài miếu, một con trăn tinh đã trườn tới tấn công. Tôi nhanh chóng cầm búa, xẻ xác nó thành hai mảnh và thu được chiếc cung vàng. Trời gần sáng, tôi thu dọn gọn ghẽ mọi thứ rồi cầm hết đồ đạc trở về nhà. Thấy tôi, mẹ con Lý Thông vô cùng bất ngờ. Tôi chẳng mảy may nghi ngờ, thành thật kể lại mọi chuyện. Nghe vậy, họ giải thích con trăn này là do vua nuôi, khuyên tôi nên trốn ngay đi. Tôi thì luôn tin tưởng người anh kết nghĩa, thật thà nghe lời. Còn hắn lại bỉ ổi, tham lam, mang cái đầu con yêu quái đến gặp nhà vua để lĩnh thưởng.
Có đợt, tôi bắn trúng vào cánh chim đại bàng và tìm được nơi ở của con vật. Sau dịp này, Lý Thông bất ngờ đến gặp, muốn nhờ tôi việc tìm cứu công chúa. Lúc ấy, tôi vẫn thật lòng, thật dạ đối xử với hắn, thấy người gặp khó khăn thì giúp đỡ. Một mình tôi trèo xuống hang đá của đại bàng, cứu thành công công chúa. Khi chuẩn bị thoát ra bên ngoài, tôi bị hắn hãm hại. Những tảng đá to lớn đã lấp kín cửa hang. Song, trong cái rủi lại có cái may, tôi còn cứu được Thái tử con vua Thủy Tề. Ra khỏi hang, tôi được mời xuống Thủy phủ chơi. Trước lúc chia tay, vua Thủy Tề đã tặng tôi một cây đàn nhỏ.
Cuộc đời càng thêm bất hạnh khi tôi bị vu vạ tội ăn cắp của cải của nhà vua. Ngồi trong ngục tù tối tăm, lạnh lẽo, tôi tiện tay gảy lên những khúc nhạc. Nhờ đó, tôi có cơ hội tâu với đức vua hết thảy mọi chuyện, công chúa cũng khỏi bệnh, vui vẻ nói cười trở lại.
Cuối cùng, tôi được nhà vua gả công chúa cho, người anh kết nghĩa Lý Thông tuy được tha tội nhưng vẫn không tránh khỏi cái chết khi bị sét đánh. Ngày vui chẳng tày gang, sau lễ kết hôn, mười tám nước chư hầu kéo quân sang đánh do bực tức chuyện công chúa từ hôn trước đó. Tôi bàn bạc với nhà vua về việc không động binh. Thay vào đó, tôi dùng tiếng đàn và tấm lòng để hóa giải mâu thuẫn.
Giờ đây, đất nước thái bình, thịnh trị, tôi đã được vua cha truyền ngôi. Mong rằng, câu chuyện mà tôi kể đây sẽ giúp các bạn hiểu hơn về sức mạnh của lòng yêu thương, nhân ái, trung thực cùng đạo lí "ở hiền gặp lành".
Cuộc đời mỗi người thường trải qua rất nhiều thăng trầm, biến cố. Tôi cũng không ngoại lệ. Hôm nay, nhân một ngày rảnh rang việc triều chính, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về quá khứ xưa kia của mình.
Năm ấy, sau khi cha mẹ qua đời, tôi phải lủi thủi sống một mình trong căn lều dựng tạm dưới gốc cây đa. Lúc ấy, cuộc sống của tôi thiếu thốn vô cùng. Nhà cửa chẳng có thứ gì quý giá, đáng tiền ngoài chiếc lưỡi búa. Hàng ngày, tôi thường vác nó lên núi kiếm củi mang ra chợ bán để có tiền. Mọi việc cứ nhịp nhàng diễn ra. Thế rồi, sự xuất hiện của Lý Thông đã phá vỡ cuộc sống yên bình ấy.
Ngày nọ, khi vừa gánh củi về tới nhà, tôi thấy có người lạ đứng trước cửa nhà. Người này tên Lý Thông, ngỏ lời muốn kết nghĩa anh em với tôi. Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy rất xúc động, hạnh phúc và may mắn. Tôi còn thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi gặp một người tốt bụng như vậy. Sau này, tôi chuyển đến sống cùng mẹ con Lý Thông. Mọi thứ cũng chẳng có gì thay đổi nhiều cho lắm. Đến một hôm, Lý Thông mời tôi bữa ăn ê hề thịt rượu. Lúc ấy, tôi cứ ngỡ hắn có chuyện vui nào đó. Nhưng không, gần cuối bữa, hắn mở miệng nhờ tôi đi canh miếu thờ thay. Với bản tính thật thà, chất phác, tôi cũng chẳng lấy làm nghi ngờ, sẵn sàng đồng ý giúp đỡ.
Hôm sau, khi màn đêm đã buông xuống, tôi đem theo búa ra miếu thờ. Nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe thấy tiếng sột soạt. Để cẩn thận, tôi cầm chắc chiếc búa và quan sát kĩ càng. Bất ngờ thay, một con trăn tinh không biết từ đâu chui ra. Bằng tinh thần gan dạ, dũng cảm cùng võ nghệ cao cường, tôi nhanh chóng giáng búa vào con yêu quái, xé xác nó thành hai mảnh. Hóa ra, nó là con trăn khổng lồ. Dọn dẹp miếu thờ xong xuôi thì mặt trời cũng bắt đầu ló rạng, tôi quyết định trở về nhà; tay trái cầm đầu con yêu quái, tay phải nắm chiếc cung vàng vừa thu được sau trận đánh.
Về đến nhà, tôi thành thật kể lại chuyện giết trăn tinh. Nghe thấy vậy, mẹ con Lý Thông cùng trưng ra bộ mặt lo lắng, sợ hãi. Họ khuyên tôi nên trốn ngay đi. Tôi thắc mắc tại sao thì cả hai nói rằng con trăn này là của nhà vua, giết chết nó thì có khác nào bản thân cũng mắc tội. Tôi thật thà tin ngay, thu dọn đồ đạc, quyết định trở về túp lều. Trong khi đó, Lý Thông vội vàng mang đầu con trăn dâng lên nhà vua. Nhờ đó, hắn được phong làm Quận công.
Thời gian sau, tôi có bắn hạ một con đại bàng. Tôi lần theo dấu máu và tìm được hang ở của đại bàng. Mọi chuyện tưởng như bị lãng quên thì Lý Thông lại xuất hiện. Lần này, hắn tiếp tục nhờ cậy chuyện tìm cứu công chúa. Là một con người hào sảng, nhiệt tình, tôi đồng ý luôn. Sau khi đưa công chúa ra khỏi hang đá, tôi bị kẹt lại ở bên trong. Mải mê kiếm tìm lối ra, tôi phát hiện thấy Thái tử con vua Thủy Tề đang ngồi co quắp trong một chiếc lồng. Tôi quyết định cứu chàng khỏi nơi tối tăm, nguy hiểm này. Để đáp lại ân nghĩa, Thái tử đã mời tôi xuống dưới thủy cung chơi mấy hôm. Vào ngày chia tay, tôi được nhà vua tặng một cây đàn màu nâu trầm.
Trở về nhà, tôi vẫn cần mẫn làm việc nuôi sống bản thân. Thế nhưng, tôi tự dưng bị bắt vào ngục với tội danh ăn cắp của cải trong cung vua. Ngồi ở phòng giam, vì quá buồn chán nên tôi đã gảy vài điệu nhạc. Tiếng nhạc của tôi vang vọng khắp cung điện, khiến công chúa cười nói vui vẻ. Nhờ đó, tôi được tạm tha tội chết và có cơ hội diện kiến đức vua. Đứng trước người đứng đầu nhà nước, tôi thành thật khai báo, kể hết mọi chuyện. Cuối cùng, sự thật lộ diện, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Ngày cưới công chúa, tôi khoác lên mình bộ trang phục màu đỏ rực. Khách khứa tham gia ai nấy đều vui mừng chúc phúc. Tuy nhiên, sau ngày cưới, quân đội mười tám nước láng giềng đã kéo quân tới đánh. Để tránh mâu thuẫn ngày càng căng thẳng, tôi tâu với vua cha về việc không dùng binh đao. Thay vào đó, tôi dùng tiếng đàn và phương thức của riêng mình để thu phục đối thủ. Sau tất cả, chiến tranh không xảy ra, đất nước của tôi vẫn thanh bình, yên ấm.
Đây chính là một phần cuộc đời mà tôi sẽ không thể nào quên. Những câu chuyện xảy ra đã nhắc nhở tôi về việc nhìn người và đặt niềm tin đúng chỗ hơn nữa. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - HẾT - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Khi viết bài văn Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích, em cần sắp xếp hợp lí những chi tiết của truyện, đảm bảo có sự kết nối mạch lạc giữa các phần. Mời em tham khảo thêm một số bài văn mẫu lớp 6 cùng chủ đề như:
- Kể lại truyện Cây khế bằng lời của người em
- Đóng vai chim thần kể lại truyện Cây khế