Đề bài: Đóng vai ông Sáu kể lại truyện Chiếc lược ngà
Đóng vai ông Sáu kể lại truyện Chiếc lược ngà
- Giới thiệu về hoàn cảnh của "tôi":
+ Xa nhà đi kháng chiến
+ Mấy năm ròng không được gặp con gái
+ Chỉ biết ngắm nhìn con qua ảnh
- Kể về những ngày nghỉ phép:
+ Vui mừng khi gặp lại con nhưng con sợ hãi, không nhận ba
+ Bé Thu từ chối mọi quan tâm, chăm sóc thậm chí hất văng cái trứng ra khỏi bát khi được ba gắp.
+ Tức giận mà lỡ tay đánh con → Hối hận khôn nguôi
+ Ngày lên đường, bé Thu khóc và gọi cha
- Kể về những ngày về lại chiến trường:
+ Tham gia chiến đấu
+ Tìm được khúc ngà voi và làm chiếc lược tặng con
+ Trước lúc hi sinh gửi lại chiếc lược cho đồng đội nhờ chuyển đến bé Thu
Cảnh gặp lại bé Thu trong tưởng tượng
Tôi cùng một người bạn tên Ba sống gần nhà xung phong vào kháng chiến. Đã mấy năm ròng xa nhà xa gia đình đi kháng chiến tôi luôn khát khao sẽ gặp được con nhỏ thân yêu của mình. Những ngày vợ lên thăm, con đường biên giới đầy nguy hiểm không dám cho con đi cùng, nên tôi chỉ được ngắm nhìn con qua bức ảnh. Ngày đơn vị cho về phép, tôi hạnh phúc và háo hức và mong chờ được nhìn thấy con gái yêu của mình. Lòng tôi nôn nao trên đường về. Một cô bé tóc ngang vai, mặc chiếc quần đen, mang chiếc áo phông trắng đang chơi trò chơi nơi bóng cây xoài trước sân nhà, đoán được đó là con gái mình, không đợi thuyền cập bến tôi xuống chân nhảy thoát lên bờ đẩy xuồng ra, chạy vội tới để được gặp con. Lòng nghẹn ngào tôi kêu:
- Thu con
Nhưng có lẽ nỗi mong chờ ấy lại không được đáp lại lúc này. Khi tôi dang tay đón con, Thu mở to mắt nhìn, tròn xoe với vẻ đầy ngạc nhiên. Tôi vừa buồn vừa run lập cập trong tiếng nói:
- Thu. Ba của con đây
Vừa dứt lời thì con bé có vẻ lạ lẫm nó nhìn tôi chớp mắt liên hồi như muốn hỏi rằng tôi là ai. Rồi con bé bé tái mặt đi, một mình chạy nhanh vào trong nhà và hét lớn:
- Bà ơi! Mẹ ơi
Tôi bất ngờ sửng sốt mắt nhìn theo con cùng nỗi đau đớn khôn nguôi, nỗi mong chờ gặp con lại được đáp trả bằng sự thờ ơ và lạnh nhạt của con bé. Tôi lúc này buồn vô tận, điều gì đó nhói ở trong tim khiến tôi không thể nào đứng vững được nữa, gục xuống trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Những ngày ở nhà cùng con, bé Thu không nhận tôi là ba con bé, suốt ngày tôi chẳng dám đi đâu xa cứ muốn được gần con được vỗ về yêu thương để bù đắp những ngày tôi vắng. Những dù tôi có cố gắng như thế nào thì con bé vẫn cố tình lạnh nhạt, xa lánh tôi. Càng vỗ về nó, nó càng đẩy tôi ra xa. Nỗi khao khát của tôi là được nghe tiếng bé Thu gọi mình là "ba" nhưng chẳng bao giờ giờ nó chịu nói tiếng nói ấy. Khi vợ tôi đang chuẩn bị bữa ăn trong nhà vừa xong cô ấy bảo bé Thu ra gọi tôi vào ăn cơm mà nó không chịu, bé lại bảo rằng mẹ cứ kêu đi sao lại bắt con kêu. Vợ tôi nghe thế đâm ra giận, quơ đôi đũa bếp doạ nó sẽ đánh nó nếu nó không chịu nghe lời vậy mà con bé bé lại tiếp tục nói trổng:
- Vô ăn cơm
Tôi nghe tiếng con gái gọi nhưng vẫn ngồi im giả vờ không nghe thấy để mong nó gọi rằng "Ba vào ăn cơm". Vậy mà rồi tôi lại thất vọng khi con bé ở trong bếp mà nói vọng ra:
- Cơm chín rồi
Lúc ấy, tôi vẫn không quay lại gần, hình như con bé bực mình nên quay lại lại nhìn mẹ, rồi bảo:
- Con kêu người ta rồi mà người ta không chịu nghe
Tôi chẳng biết nói gì chị quay lại nhìn con mỉm cười. Trời ơi, con gái của mình sao mà bướng bỉnh đến thế cơ chứ. Nhưng sâu thẳm trong tim mình, tôi thương con vô bờ. Hôm đó, vợ tôi ra ngoài chuẩn bị đồ cho chuyến đi sắp tới của tôi, trước khi đi, cô ấy có dặn con rằng ở nhà nều cần giúp đỡ gì thì cứ gọi ba.
Vậy mà còn bé cũng chẳng nói, chẳng rằng, cứ ngồi lui cui dưới bếp. Khi nghe nồi cơm sôi lên, cớ là khả năng của con bé chẳng thể chắt nước được, khi ấy nó mới khi nhìn lên ngoài nhà trên. Tôi nghĩ thầm khi con bé bị dồn vào thế bí chắc chắn nó phải gọi mình là " Ba", vậy mà nó lại nói trổng:
- Chắt nước dùm cái, cơm sôi rồi.
Tôi cố tình bảo là:
- Con phải gọi là ba chắt nước dùm con, nghe con
Chẳng hiểu cố tình hay vô ý mà còn bé chẳng chịu nghe câu nói của tôi, nó lại một mực kêu lên:
- Cơm sôi rồi kìa. Nhanh lên không nhão bây giờ
Tôi bảo:
- Con có sợ bị đòn không? Cơm mà nhão là mẹ la, mẹ đánh đấy nghen. Bây giờ con chỉ cần gọi "Ba" một tiếng thôi, sao con lại khó khăn đến vậy.
Nghe tiếng nước kêu lên sùng sục nó vừa nghỉ ngơi vừa lo lắng vừa lo sợ nhìn lên lại nhìn xuống. Rồi một hồi nó lại loay hoay tự làm lấy, loay hoay lấy cái vá múc từng vá nước, miệng thì vẫn lầm bầm điều gì đó như trách móc tôi.
Trong bữa cơm chiều, tôi gắp cho con bé một cái trứng cá to nhất trong dĩa để vào chén con, vậy mà vừa dứt nó đã đã lấy chiếc đũa đẩy ra khỏi chén, cơm từng toé ra hết cả mâm cơm. Vì giận quá lại không kịp nghĩ suy tôi đã dùng tay đánh vào mông con. Trời ơi, lúc ấy tôi không còn nhận ra mình nữa, cái đánh ấy cho đến bây giờ tôi vẫn rất hối hận.
Tôi vừa đánh vừa hét lên:
- Con, sao con cứng đầu quá vậy
Cứ nghĩ rằng con bé sẽ khóc, sẽ giận ăn hoặc chạy đi đâu vậy mà nó vẫn ngồi im đầu cúi gằm xuống. Rồi không biết nghĩ thế nào con bé lại gắp trứng cá vào chén và vùng dậy bước đi, ra đến bến xuồng nó nhảy xuống xuồng rồi chèo thuyền qua nhà ngoại. Chiều hôm ấy, vợ tôi có sang dỗ dành vậy mà con bé cũng không chịu về về, ngày mai là ngày tôi phải lên đường, nghĩ đến con lòng tôi xót xa khôn nguôi.
Sáng hôm sau bà con nội ngoại tập trung đông đủ đến tiễn tôi đi. Vì bận bịu với việc tiếp khách nên cũng chẳng có nhiều thời gian để chú ý đến con bé còn vợ tôi thì đang chuẩn bị đồ đạc xếp từng chiếc áo vào ba lô vậy là con bé lúc này như bị bỏ rơi, lưng tựa vào gốc cửa, nhìn mọi người. Thoáng nhìn con, tôi thấy vẻ mặt hôm nay của con con có vẻ khác nó không bướng bỉnh hay cau mày như mọi hôm mà nó buồn rầu, sầm lại đi trên gương mặt ngây thơ dễ thương, trong đôi mắt của con tôi nhìn thấy điều gì đó khó nói trong vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi sâu xa.
Giây phút chia tay mang ba lô trên vai, khi đã bắt tay hết tất cả mọi người, tôi đưa mắt nhìn về con bé. Nó vẫn đứng trong góc nhà lặng lẽ, lòng tôi rất muốn ôm con, hôn con nhưng lại lo sợ rằng con sẽ bỏ chạy nên chỉ dám đứng nhìn con từ xa, lòng tôi đầy buồn bã. Rồi tôi khẽ nói:
- Thôi ba đi đây con nghe
Bất ngờ thay tôi vừa dứt lời con bé bóng cất tiếng kêu:
- B...a..a...ba
Lúc ấy, từ đáy lòng mình tôi hạnh phúc vô ngần, rồi nó chạy vụt đến bên tôi, dang hai tay ôm chặt lấy cổ tôi, nó vừa nói vừa khóc:
- Ba ơi, ba ở nhà với con nghe, con không có cho ba đi nữa đâu, ba ở nhà với con nhé!
Tôi bế con lên, hôn gấp lên trán con, trong tiếng nức nở của con tôi cảm nhận một tình thương mãnh liệt của nó dành cho tôi. Sau khi nghe ngoại kể, tôi mới hiểu rằng bé Thu đã không nhận ra tôi vì chiếc thẹo dài trên má mà mình đã bị thương trong ông một trận đấu với giặc.
- Ba đi rồi ba sẽ về với con sớm thôi, con nhé.
Bước vào chiến trường, những lúc rảnh rỗi tôi lại nghĩ về con. Hôm đi đánh trận, tôi có nhặt được một chiếc ngà voi, lòng mừng rỡ. Từ chiếc ngà này tôi có thể làm một chiếc lược ngà tặng cho con gái yêu. Khi không bận công việc gì, tôi lại tỉ mẩn khắc từng dòng chữ lên chiếc lược: "Thương nhớ Thu, con của ba". Bao nhiêu tình yêu thương con tôi dồn vào làm chiếc lược, với tôi nó là một kỷ vật tuyệt diệu, ngắm nhìn chiếc lược ngà, tôi như được thấy bóng hình con yêu.
Tôi từng nghĩ là ngày gặp lại con sẽ tặng cho con món quà tuyệt vời này, nhưng số phận nhiều khi trớ trêu, chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Trong một lần hành quân tiêu diệt địch, tôi đã bị thương rất nặng. Biết là mình không thể qua nổi cơn nguy kịch, tôi đành rút chiếc lược ngà trong túi, đưa cho người đồng đội và dặn:
- Anh ...hãy....đưa...tâ..tận ...tay....cho...cái..Thu giúp tôi.
Lòng tôi khi ấy đau đớn vô ngần, ngã xuống nơi chiến trường cũng là nỗi đau, cũng là niềm tự hào. Trong giây phút cuối cùng, tôi thấy Thu mỉm cười nắm lấy tay tôi, tôi mỉm cười hạnh phúc chìm vào giấc ngủ dài.
------------------HẾT---------------------
Sau khi tìm hiểu xong bài Đóng vai ông Sáu kể lại truyện Chiếc lược ngà, các em có thể tìm hiểu chi tiết về nội dung bài học thông qua một số bài văn sau: Phân tích truyện ngắn Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng, Phân tích nhân vật bé Thu trong đoạn trích truyện ngắn Chiếc lược ngà, Suy nghĩ của em về tình cảm cha con trong chiến tranh qua văn bản Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng, Phân tích cách kể chuyện của tác giả truyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng.