Đề bài: Tưởng tượng một kết thúc khác của truyện Ông lão đánh cá và con cá vàng
Bài làm:
Mụ vợtham lam không biết bao nhiêu lần làm khổ ông lão nữa, ông lão buồn lắm. Với ông, có cần gì đâu ngoài cuộc sống bình yên hạnh phúc bên vợ mình, ngày ngày đi đánh cá kiếm ăn, tối tối được cùng nhau kể những câu chuyện của công việc thường ngày. Vậy mà giờ dây, vợ ông đổi khác quá, chẳng còn như xưa nữa rồi, lão vừa đi, tiếng mụ vợ vẫn văng vẳng bên tai về cái ước muốn được ngự trị cả long cung bắt cá vàng hậu hạ. Chao ôi! Mụ điên thật rồi! Mụ ta điên thật rồi! Tiếng hét hòa trong tiếng nấc nghẹn ngào của lão. Thương quá đi thôi!
Vừa ra tới biển thì lão thấy sóng to dữ dội, điên cuồng từng đợt như muốn nhấn chìm hết tất thảy, bầu trời u ám đến đáng sợ.
- Cá vàng ơi, cá vàng! Lão gọi cá vàng trong sự bất lực đến tội nghiệp.
Cá vàng hiện lên, nhìn ông lão rồi ân cần hỏi:
- Sao vậy ông lão? Mụ vợ nhà ông lại muốn gì nữa phải không?
Lão ròng ròng nước mắt kể cho cá vàng nghe về mong muốn của mụ. Mong cá vàng sẽ vì lão mà đáp ứng tham vọng của mụ. Cá vàng nghe xong, bèn bảo:
- Bà ta quá đáng thật, cuộc sống xưa kia vất vả là thế, vì lão nên tôi đã thành toàn cho những mong ước trước đó của mụ, giúp mụ có cuộc sống sung sướng, bao kẻ hầu người hạ mà vẫn chẳng thoả lòng mụ. Giờ lại muốn làm loạn chốn long cung nữa sao?.
- Xin lỗi lão nhé, tôi không thể nào giúp lão? Tôi sẽ cho mụ một bài học đích đáng.
Vừa trả lời lão, cá vàng bèn đi mất, để lại mình lão với nỗi buồn khôn nguôi. Trở về nhà lão kinh ngạc khi thấy chỉ mình mụ vợ bên cái máng lợn nghèo nàn cùng ngôi nhà rách nát ngày xưa.
Chao ôi! Ngày xưa cũng như vậy mà sao ấm áp vô cùng, giờ đây chỉ còn là sự lạnh lẽo, trống vắng, giọt nước mắt ân hận rõ xuống trên đôi gò má nhăn nheo của mụ. Ông lão nhìn vợ, lòng chẳng nói nên lời, ruột đau như cắt. Mụ vợ nhìn lão, nước mắt giàn dụa:
- Tôi xin lỗi ông! Tôi đã sai rồi, hoá ra bấy lâu tôi vẫn ảo tưởng sự giàu sang của mình, là tôi tham lam, là tôi ích kỉ đã làm khổ ông rồi. Là tôi sai, tôi sai thật rồi!
Lão già ân cần ôm vợ vào lòng:
- Mình ạ, giàu sang phú quý như giấc chiêm bao, có rồi lại không, chẳng thể nào giữ được. Mình cứ sống thảnh thơi, lấy biển cả làm bạn, lấy lao động làm niềm vui bà ạ.
Bà lão nghe lời chồng an ủi, tự đấy chăm chỉ với công việc thường ngày, chẳng còn bận tâm điều gì nữa. Giờ đây, hơn ai hết, mụ hiểu được rằng phải trân quý những gì mình đang có, đừng để khi mất đi tất cả rồi mới hối tiếc muộn màng.
Rồi một hôm, như thường lệ, lão lại vác lưới ra biển đánh cá. Hôm đó, cá vàng nổi lên trò chuyện với lão. Sau khi nghe lão kể về cuộc sống hiện tại của mình tuy nghèo khó nhưng hạnh phúc hơn, cá vàng vui lắm. Muốn làm điều gì đó giúp lão có cuộc sống vơi bớt phần nào khó khăn hơn. Suy nghĩ hồi lâu, rồi cá vàng bảo:
- Tôi sẽ mang đến cho lão một điều bất ngờ.
Nói xong cá vàng đi mất trong sự kinh ngạc của lão.
Khi trở về nhà, lão thấy ngôi nhà xưa giờ được cất lên thành một ngôi nhà vững chãi, tuy không quá to nhưng chắc chắn giúp vợ chồng lão che nắng che mưa. Bên cạnh là chiếc máng lợn mới tinh cùng bầy lợn con đang tranh nhau bú sữa mẹ.
Bước vào nhà, lão vô cùng bất ngờ khi thấy vợ mình đang được một cô gái giúp chải tóc.
Cô gái thấy ông lão liền chạy lại nắm lấy tay lão mà rằng:
- Thưa cha, con được cá vàng Long Vương ban ân huệ đến sống với cha mẹ, chăm sóc cha mẹ khi về già. Đó cũng là mong ước của con được sống cùng với mọi người nơi đất liền xinh đẹp này. Con mong cha mẹ chấp thuận ạ!.
Vừa nghe xong, lão ôm chầm lấy con gái, hạnh phúc vô bờ. Lão thầm cảm ơn cá vàng đã cho lão cuộc sống mà bấy lâu lão ao ước.
Từ đó ba người trong nhà sống vui vẻ, hạnh phúc bên bà con hàng xóm.