Đề bài: Thay lời Thuý Kiều, em hãy viết đoạn văn kể lại cảnh báo ân Thúc Sinh, trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm
Bài làm:
Sau khi bị Sở Khanh lừa gạt, tôi bị Tú Bà ép buộc làm gái lầu xanh. Tôi dường như mất hết đi niềm tin vào cuộc sống, chênh vênh, vô định, bỏ mặc số phận hẩm hiu của mình. Tôi không còn để ý bất cứ thứ gì nữa trong cuộc sống này. Hoàn cảnh ấy khiến tôi cảm thấy bất lực, đau đớn cho cuộc đời mình. Nhưng dường như ông trời vẫn còn thương xót tôi, tôi gặp Thúc Sinh trong hoàn cảnh ấy. Chàng đã chuộc tôi ra khỏi lầu xanh, cưu mang, lấy tôi làm vợ lẽ.
Tôi coi Thúc Sinh như ân nhân. Mặc dù sống cảnh vợ lẽ chịu nhiều điều tiếng, lại thường xuyên phải đối mặt với Hoạn Thư ghen tuông mù quáng nhưng tôi vẫn luôn biết ơn và kính trọng Thúc Sinh. Ơn của chàng suốt đời tôi không thể quên. Sau khi ra khỏi nhà Thúc Sinh, tôi đã có một cuộc sống mới. Tuy nhiên, trong suy nghĩ, tôi luôn coi chàng như cố nhân, nghĩa tình ơn sâu của chàng dành cho tôi lúc hoạn nạn tôi vẫn luôn ghi nhớ. Đó là vào một đêm trăng sáng, tôi nhờ người mời chàng đến để hẹn gặp. Tôi và chàng gặp nhau, cả hai hàn huyên về những câu chuyện xưa cũ. Tôi nói về sự trân trọng, biết ơn chàng, người đã từng yêu thương và cứu giúp. Tôi vẫn không quên những cay đắng mà vợ chàng, người đàn bà Hoạn Thư gây ra cho mình. Trước mặt tôi lúc này là một Thúc Sinh khác, một người sợ sệt, nhút nhát đến nhu nhược. Tôi lại càng thương chàng với điệu bộ ấy. Tôi tạ ơn chàng bằng trăm cuốn gấm và một nghìn cân bạc.
Trong thâm tâm tôi luôn báo ân, báo oán rõ ràng. Những người tốt, đối xử tử tế và cứu giúp tôi trong hoạn nạn, khó khăn, tôi luôn ghi nhớ và có dịp sẽ đền đáp công ơn. Còn đối với những người đã đày đọa, đối xử tệ bạc với tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách trừng phạt. Với Thúc Sinh, tôi luôn coi chàng là ân nhân và luôn cầu chúc cho chàng có cuộc sống hạnh phúc, an lành.